Hôm sau, ăn bữa sáng xong, Sở Phàm theo thường lệ đưa Đan Đan đến nhà trẻ.
Trong lòng anh, đưa đón con gái đi học chính là chuyện quan trọng nhất, hạnh phúc nhất trên đời này, dù có chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.
Vừa nói vừa cười đi vào nhà trẻ, Sở Phàm đột nhiên phát hiện ở cách đó không xa mới xây một quán cà phê, quy mô và cách trang trí đều khá xa hoa, e rằng không dưới mấy triệu.
Sở Phàm còn đang thấy khó hiểu, bây giờ mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ đều giàu có thế ư? Mua một ly cà phê ở nơi thế này chắc cũng mất mấy trăm, còn cao cấp hơn cả Starbucks nữa.
“Chú, chị Đan Đan, cháu ở đây!”
Lúc này, Tiểu Hổ đeo cặp sách đứng trước cửa quán cà phê dùng sức vẫy tay, vui vẻ chào hỏi:
“Chú, nhờ có ý kiến của chú, cháu đã thuyết phục bố cháu xây một quán cà phê ở đây rồi”.
“Sau này cháu và chị Đan Đan có thể vừa uống trà sữa, vừa chép bài tập ở trong này, không cần hứng gió lạnh ở bên ngoài nữa”.
Advertisement
Tiểu Hổ đắc ý ngẩng đầu, thái độ như chờ được khen ngợi.
Sở Phàm giật giật khoé miệng, mặt đen lại.
Lúc trước anh chỉ nói bừa thôi, không ngờ thằng nhóc này thật sự bỏ ra mấy triệu xây một tiệm cà phê.
“Cháu khoa trương như vậy chỉ vì mỗi ngày chép bài tập ư?”
“Đúng vậy, nếu không thì sao ạ?”, Tiểu Hổ gật đầu, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu: “Chỉ có năm triệu mấy mà thôi, không nhiều lắm, mấy tháng tiền tiêu vặt là đủ rồi”.
“Chị Đan Đan, điểm tâm và bánh ngọt ở đây là em mời đầu bếp nước Pháp đến làm đấy, đều là món chị thích ăn thôi, chị thấy sao?”
Advertisement
Đôi mắt to của Đan Đan cong lên như trăng lưỡi liềm, miệng nhai bánh ngọt, hai tay còn cầm hai cây kem, dùng sức gật đầu, vô cùng vui vẻ.
Chỉ có năm triệu mấy mà thôi?
Sở Phàm hoàn toàn cạn lời, đúng là cậu chủ của nhà họ Đường giàu nhất Giang Lăng, đúng là giàu nứt đố đổ vách, nếu để mấy nhân viên văn phòng đau khổ phấn đấu ở bên ngoài nghe thấy, còn không nước mắt đầm đìa, tức đến mức hộc máu sao…
Bọn họ mệt chết mệt sống cả đời còn không bằng tiền tiêu vặt một đứa nhóc tiện tay ném ra.
Sở Phàm cảm thấy mình cần phải dạy dỗ thằng nhóc này giá trị quan chính xác.
“Tiểu Hổ, chép bài tập là không đúng, cháu phải chuyên tâm học tập, cố gắng thi vào trường đại học tốt”.
“Ồ, sau đó thì sao ạ?”, Tiểu Hổ nghiêm túc lắng nghe.
“Sau đó chuyên tâm làm việc, gây dựng sự nghiệp kiếm được nhiều tiền, thực hiện giá trị đời người”, Sở Phàm nghiêm túc nói.
“Nhưng chú à, bây giờ cháu đã rất có tiền rồi, dù cháu không làm gì cũng vẫn rất có tiền mà”, Tiểu Hổ thấy khó hiểu, vò đầu bứt tai: “Vậy vì sao cháu còn phải cố gắng học tập chứ?”
Sở Phàm: “…”
Đáng giận, quá đáng giận!
Nhưng thằng nhóc này nói đúng, nhà họ Đường là nhà giàu nhất Giang Lăng, tài sản chục tỷ, cả đời này Tiểu Hổ không làm gì, thậm chí dù mỗi ngày thằng bé nhàm chán đốt tiền chơi, chắc chắn cũng không cần lo đến vấn đề phá sản.
Người ta nói nói đường nào cũng dẫn đến La Mã, mà có người sinh ra đã ở tại La Mã rồi.
Đời người, trước giờ luôn là một cuộc đua không công bằng.
Sở Phàm cảm thán, ngồi xổm người xuống dạy dỗ: “Tiểu Hổ, xuất thân của cháu vượt qua rất nhiều người, tài sản và tiền bạc có được trong tương lai cũng là thứ người ta phấn đấu cả đời cũng không có được”.
“Cái này cũng có nghĩa những cám dỗ, nguy hiểm cháu gặp phải sau này cũng là chuyện rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi”.
“Chú không mong cháu có thể có nhiều thành tựu, chỉ hy vọng sau này cháu phải đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, cũng đừng đi đường vòng, hiểu không?”
Sở Phàm không biết nhóc con có thể hiểu bao nhiêu đạo lý của mình, nhưng anh đã thấy rất nhiều những cậu chủ nhà giàu vì quá được cưng chiều mà ngang ngược hỗn xược rồi, Sở Phàm không hy vọng sau này Tiểu Hổ cũng sẽ là một người như thế.
“Chú, Tiểu Hổ nhớ rồi, cảm ơn chú”.
Tiểu Hổ gật đầu thật mạnh, cười nói: “Ông nội cũng thường xuyên nói với cháu những đạo lý này, sau này Tiểu Hổ cũng muốn giống như ông nội, đi lính đền ơn nước, làm đại anh hùng, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất”.
“Hì hì, quan trọng nhất là không cần phải làm bài tập…”
Sở Phàm cười ha ha, ông Đường là tiền bối trong quân đội, cũng có chiến công hiển hách, tính cách ngay thẳng kiên cường, có ông ấy làm gương, tin rằng tương lai thằng nhóc này sẽ tiền đồ vô lượng.
“Vậy sau này Đan Đan muốn làm gì?”, Sở Phàm cười tươi nhìn cô nhóc đang ăn uống vui vẻ.
Đan Đan chớp đôi mắt to, cười ngọt ngào nói: “Nguyện vọng lớn nhất của Đan Đan là bố có thể trở về, bây giờ nguyện vọng đã thực hiện được rồi, Đan Đan muốn ở mãi bên bố”.
Sở Phàm thấy rất ấm áp và cảm động, anh lau đi bơ trên khoé miệng con gái: “Nhưng một ngày nào đó bố vẫn sẽ già đi, Đan Đan cũng sẽ trưởng thành”.
Đan Đan cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại cười đáp: “Sau này Đan Đan muốn kiếm thật nhiều tiền, mua tiên đan để bố trẻ mãi không già!”
Sở Phàm cười ha ha, bế con gái yêu dấu lên cao, dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt non nớt của cô bé.
Tiểu Hổ tỏ vẻ hâm mộ: “Chú, cháu sẵn sàng đưa hết tiền của cháu cho chị Đan Đan, để chị ấy mua tiên đan”.
Cậu bé xoa tay, cười vô sỉ: “Chú gả chị Đan Đan cho cháu đi, đính hôn từ bé cho chúng cháu, cháu đảm bảo sau này sẽ một lòng một dạ…”
“Cút!”
Sở Phàm đá lên mông cậu bé một cái, tức giận cười mắng một câu.
Thằng nhóc chết tiệt, còn dám có ý định với con gái cưng của mình, không có cửa đâu.
Sở Phàm đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ, giãn gân cốt một chút, suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu.
Đúng lúc này, có một cuộc gọi thoại đến từ Wechat, là Chu Dĩnh gọi đến.
“Anh, hôm nay bố xuất viện, anh có rảnh đến đây một chuyến không?”
Lúc này Sở Phàm mới nhớ tới Chu Long phẫu thuật chân phải đã sắp một tuần, cũng đã đến lúc xuất viện rồi.
“Được, anh đến ngay”.
Một tiếng sau, Sở Phàm đi tới bệnh viện, trong phòng bệnh cao cấp của Chu Long.
“Bố, chân bố sao rồi?”, Sở Phàm đẩy cửa đi vào, phát hiện Chu Long đang chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Ông ấy cười ha ha, rất có tinh thần: “Tiểu Phàm, thuật châm cứu của con đúng là thần kỳ, bây giờ bố cảm thấy cả người thoải mái, vung tay cũng có thể đánh chết một con trâu đấy”.
Nói xong, ông ấy còn cố ý múa một bộ quân quyền, bảo đao chưa già, mạnh mẽ dữ dội, chân phải có tật xem như đã hoàn toàn trị tận gốc.
Nhưng lại khiến Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh sợ hết hồn, tức giận sợ Chu Long mới khỏi bệnh đã khiến mình bị bệnh tiếp.
Tâm bệnh của Sở Phàm hoàn toàn biến mất, cất tiếng nói: “Bố mẹ, đợi lát nữa con kê cho hai người mấy phương thuốc bồi bổ sức khoẻ”.
Huyền Y Bảo Điển không chỉ ghi lại những chứng bệnh khó chữa, còn có một vài phương thuốc dưỡng sinh củng cố thân thể, không đến mức không bệnh hoạn gì, nhưng ít nhất có thể tăng cường thể chất, có thể sống thoải mái thêm mười mấy hai mươi năm.