Thôn Hạnh Hoa là khu vực nhà ở của nhà họ Chu, ống khói tỏa ra làn khói lượn lờ, mùi thơm của thức ăn có thể bay xa mấy cây số khiến không ít trẻ em ở trước cổng thôn ra sức hít hà cái mũi nhỏ, khóe miệng chảy nước miếng thèm thuồng.
Trong phòng bếp, Lưu Minh Hà tự tay xuống bếp nấu một bàn lớn đầy thức ăn, Sở Phàm, Vân Mộc Thanh và Chu Dĩnh cũng tới giúp đỡ, tiếng cười nói vui vẻ ngập tràn trong căn phòng.
"Oa, sụn heo chiên giòn, cá kho chua ngọt, thịt kho tàu, gà hấp lá sen...”
Chu Dĩnh nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn ngon, hai mắt sáng rực nói: “Mẹ, đây đều là món ngon sở trường của mẹ, tay nghề nấu nướng cất giấu bấy lâu nay đều đã trổ tài ra hết rồi, hôm nay tiếp đón chị Mộc Thanh đúng là có khác”.
Cô ta chua ngoa nói: "Chưa bao giờ mẹ tốt với con gái của mẹ như vậy cả".
“Đó là vì hai đứa nhóc các con không thể so sánh với con dâu của mẹ được”, Lưu Minh Hà vừa nhanh nhẹn xào nấu thức ăn vừa nhìn Vân Mộc Thanh bằng ánh mắt ngập tràn sự yêu mến.
Vân Mộc Thanh cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, rất cảm động.
Advertisement
Sở Phàm nhân lúc mẹ không để ý, nhanh chóng lấy trộm hai miếng xương sườn trong dĩa, định nếm thử cùng Chu Dĩnh, không ngờ Lưu Minh Hà lanh tay lẹ mắt, vội gạt miếng xương sườn trong tay anh xuống.
“Trời, đã bao năm vậy rồi mà không sửa được cái tật xấu này!”, Lưu Minh Hà tức giận nói: “Mộc Thanh còn chưa động đũa thì chưa đến lượt hai đứa đâu”.
Chu Dĩnh bĩu môi, vẻ mặt đầy oán hận không mấy vui vẻ.
Lưu Minh Hà tràn đầy cưng chiều gắp cho Vân Mộc Thanh một miếng khoai và nói: "Mộc Thanh, nếu sau này thằng nhóc đó mà dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với bác, bác gái sẽ làm chỗ dựa cho cháu”.
“Vâng, thưa bác, món này ngon thật đấy, rất ngọt”, Vân Mộc Thanh nở nụ cười thích thú, vẻ mặt hưởng thụ.
Advertisement
"Nếu cháu thích ăn thì thường xuyên đến đây, bác sẽ làm cho cháu”, Lưu Minh Hà rất vui vẻ, thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, Mộc Thanh, cháu và Sở Phàm quen biết nhau từ khi nào vậy?"
"À? Chúng cháu...", Vân Mộc Thanh sửng sốt, ánh mắt chợt lóe sáng, không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này Chu Dĩnh đứng bên cạnh lên tiếng: "Anh trai con và chị Mộc Thanh sớm đã quen biết nhau, con của anh chị cũng đã bốn năm tuổi rồi”.
"Cái gì? Có con rồi ư?", Lưu Minh Hà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vô cùng phấn khích.
“Vâng ạ, tên là Đan Đan, một cô bé rất dễ thương và xinh đẹp, giống hệt anh trai con khi còn bé”, Chu Dĩnh tiếp tục cười tủm tỉm nói.
“Ôi trời, cái này, cái này, thật sự, cháu, cháu thực sự là đại công thần của gia đình chúng ta”, Lưu Minh Hà vui mừng đến mức không biết phải làm gì, bà ấy nắm tay Vân Mộc Thanh với vẻ đầy cảm động.
Đồng thời cũng không quên chỉ trích Sở Phàm, chuyện lớn như vậy mà không nói cho bà ấy biết, trong mắt anh không có người mẹ này hay sao?
“Mộc Thanh, không phải bác gái trách cháu, nhưng sao nhiều năm như vậy mà cháu không liên lạc gì với chúng ta thế”, Lưu Minh Hà nghiêm túc nói: “Cháu nội của bác đã bốn, năm tuổi rồi mà người làm bà nội này lại chưa gặp mặt lần nào, cháu nói xem, haiz...”
Vân Mộc Thanh cúi đầu, ánh mắt lóe sáng, không biết nên giải thích như thế nào.
Lúc này Sở Phàm mới đứng lên nói: "Mẹ, đừng trách Mộc Thanh, là tại con”.
"Sau khi con nhập ngũ, cứ mãi vào nam ra bắc chinh chiến, không có chỗ ở cố định, vừa đi đã mấy năm liền, mấy năm nay đều là một mình Mộc Thanh nuôi nấng đứa bé, cũng vì lý do này mà cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà”.
Vành mắt Lưu Minh Hà đỏ hoe, bà ấy hết sức đau lòng nắm lấy tay Vân Mộc Thanh và nói: “Con bé này thật sự chịu khổ rồi, sao cháu có thể chịu đựng nổi trong suốt mấy năm nay vậy?”
"Sau này, đây sẽ là nhà của cháu, nếu cháu phải chịu bất cứ ấm ức hay vấn đề khó khăn nào thì cháu cứ tới đây, chúng ta sẽ giúp cháu gánh vác”.
Vân Mộc Thanh nhớ lại chuyện buồn trong năm năm qua, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân và cảm động, cô nặng nề gật đầu.
“Cháu ngoan, cháu đợi một lát nhé”, Lưu Minh Hà ngẫm nghĩ một lát, chợt nhớ ra điều gì đó nên vội bước nhanh vào phòng.
Mười phút sau, bà ấy đi ra và cầm theo một chiếc hộp gỗ tinh xảo mang phong cách cổ xưa được làm bằng gỗ hương. Sau khi mở hộp gỗ ra và mở thêm hai ba lớp vải, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt sáng bóng, chất ngọc ấm dịu, thoạt nhìn không giống vòng ngọc bình thường.
"Cháu à, chiếc vòng này là vật gia truyền của gia đình chúng ta. Bao đời nay chỉ truyền lại cho con dâu, đến đời của bác đã là đời thứ năm rồi”, Lưu Minh Hà nghiêm túc nói và cầm tay Vân Mộc Thanh: “Bây giờ, bác trao lại nó cho cháu...”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh mở to kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Không, bác gái ơi, cái này, cái này quá quý trọng, cái này...”
“Chị Mộc Thanh, chị cứ nhận đi”, Chu Dĩnh cười nói: “Điều này chứng tỏ mẹ em đã coi chị là con dâu trong nhà rồi, đây là tấm lòng của bà ấy”.
Vân Mộc Thanh vừa bối rối vừa căng thẳng, vội vàng nháy mắt với Sở Phàm.
Sở Phàm mỉm cười, rồi đứng dậy đeo chiếc vòng ngọc vào tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Mẹ đưa cho em thì em cứ nhận đi, em xứng đáng có được nó”.
"Đứa trẻ ngoan”, Lưu Minh Hà tràn đầy vẻ yêu thương cưng chiều nói: “Từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của cháu, gia tộc của cháu không cần cháu nhưng bác cần cháu. Sau này ai dám bắt nạt cháy thì bác sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó”.
"Vâng ạ”.
Vân Mộc Thanh nhìn ánh sáng xanh biếc phát ra từ chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn, đôi mắt vô thức đã đỏ hoe, trong lòng vô cùng cảm động.
Năm năm qua, dù phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn đau khổ thì cô cũng nghiến răng vượt qua, không biết đã bao lâu rồi cô chưa được người khác quan tâm và yêu thương như vậy.
Hôm nay cô cảm động rơi nước mắt như mưa.
Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh cũng vội vàng an ủi, sau đó họ đã có một bữa tối đoàn tụ, vừa vui vẻ vừa cảm động, ấm áp và hạnh phúc.
Sau bữa tối, các ngôi sao sáng và mặt trăng bắt đầu tỏa sáng trên bầu trời.
Sở Phàm bước ra ngoài, ngồi trên bãi đất trống trước nhà, nhìn về phía xa xăm với vẻ đầy ắp kỷ niệm.
Vân Mộc Thanh cũng đi theo, yên lặng ngồi bên cạnh Sở Phàm, một tay chống bên gò má và chớp đôi mắt đẹp: "Đây là nơi anh ở thuở nhỏ sao?”
Sở Phàm gật đầu đáp: "Đúng vậy, còn có một mảnh ruộng lúa mì, hàng đêm dưới ánh trăng sẽ có đom đóm bay lượn, vô cùng đẹp mắt”.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh lóe sáng đầy vẻ ngưỡng mộ, Sở Phàm vươn vai và khẽ cười: “Khi còn bé, ước muốn lớn nhất của tôi là xây một ngôi nhà lớn ở đây, dê bò từng đoàn, hoa tươi từng khóm, mỗi ngày đều có hoa thơm ngát, thịt để ăn và ngắm nhìn những con đom đóm xinh đẹp”.
Vân Mộc Thanh liếc nhìn Sở Phàm và nhướng mày: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Còn nữa, cưới mười tám cô vợ xinh đẹp, rồi thuê một nhóm người giúp việc trẻ đẹp hàng ngày hầu hạ thoải mái", Sở Phàm cười ha ha nói.
“Lưu manh!”, Vân Mộc Thanh lạnh lùng hừ một tiếng và bày ra dáng vẻ ‘sớm đã nhìn thấu con người anh’ rồi nói: “Anh còn muốn cưới mười tám cô vợ ư? Cũng không sợ đau thận à, từ nhỏ đã háo sắc, dâm dê, không hề thay đổi”.
“Nhưng bây giờ, chỉ cần có em là đủ rồi”, Sở Phàm đột nhiên xoay người, ánh mắt dịu dàng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!