“Chào bác trai, bác gái”, Vân Mộc Thanh lễ phép chào hỏi.
"Chào cháu, chào cháu, chúng ta về nhà, về nhà trò chuyện”.
Lưu Minh Hà đã vui mừng đến mức không ngậm được. miệng lại, vội vàng gọi cả nhà Sở Phàm rồi đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ, cứ như thể sợ con dâu tương lai sẽ bỏ chạy.
Gia đình Sở Phàm cùng nhau rời đi, vô cùng vui vẻ, Chu Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ vào gia đình Phương Nhã và nói:
"Cô thực sự nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm? Xinh đẹp tuyệt trần sao? Anh trai tôi tùy ý chọn ra một hồng nhan tri kỷ cũng có thể đè chết các người trong nháy mắt, xì, cô là cái thá gì chứt”
Dứt lời, cô ta bĩu môi và sải bước rời đi.
Lúc này tại câu lạc bộ, sắc mặt người nhà Phương Nhã u ám nhợt nhạt, vô cùng lúng túng xấu hổ, từng luồng gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào như đang hung hăng giáng mạnh từng bạt tai vào mặt họ.
Bốp, bốp, bốp!
Trên đường đi, vợ chồng Chu Long rất hài lòng với cô con dâu tương lai - Vân Mộc Thanh.
Đặc biệt là Lưu Minh Hà, người đã nắm tay Vân Mộc Thanh suốt dọc đường và hỏi đông hỏi tây, nụ cười trên mặt bà ấy chưa lúc nào tắt, tựa như đã lập tức trẻ ra mười mấy tuổi.
Trẻ trung xinh đẹp, rộng lượng hiền lành, tính cách dịu dàng, dù có thắp tám trăm ngọn đèn lồng cầu xin cũng không tìm đâu ra được cô con dâu tốt như vậy!
Vân Mộc Thanh ngược lại hơi xấu hổ, khuôn mặt xinh xản ửng đỏ, tim đập thình thịch, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Sở Phàm, giống như một cô vợ bé mới về nhà chồng.
Vốn dĩ Vân Mộc Thanh còn hơi căng thẳng khi đóng giả làm bạn gái của Sở Phàm và giúp anh giải vây buổi "coi mắt”, lo lắng bố mẹ anh sẽ không thích cô nhưng bây giờ xem ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Cũng may, cô và Sở Phàm đã "giả thành vợ chồng" rất nhiều lần, lại phối hợp hết sức ăn ý nên cô hành xử tự nhiên, ứng phó tình huống ung dung thoải mái khiến bố mẹ Sở Phàm hết lòng yêu thích.
"Tiểu Phàm, con như vậy là sao hả, có bạn gái rồi mà cũng không chịu nói, định giấu bố mẹ đến khi nào nữa đây?", Lưu Minh Hà nằm tay Vân Mộc Thanh và liếc nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt oán trách:
"Có bạn gái rồi mà còn tới coi mắt, con nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Trêu hoa ghẹo nguyệt là không được đâu, muốn bắt cá hai tay à?”
Bản thân anh muốn đi coi mắt sao, mẹ anh sao lại lật ngược tình thế vậy chứ.
Sắc mặt Sở Phàm tối sầm lại, bất lực nói: "Mẹ, buổi coi mắt này, rõ ràng là mẹ bắt..."
“Mẹ cái gì mà mẹ, đủ lông đủ cánh rồi còn dám cãi lại mẹ sao?”, Lưu Minh Hà trợn tròn hai mắt, năm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Mộc Thanh và nói với giọng điệu chắc chẳn: “Sau này nếu con mà dám hai lòng, làm chuyện có lỗi với Mộc Thanh thì mẹ sẽ đánh gấy chân con luôn đấy”.
Chu Long gõ tẩu thuốc: “Mẹ con nói đúng, đây là lỗi của
con". Sở Phàm: “...”
Được rồi, anh không có khả năng chọc giận đôi vợ chồng già này, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nhìn Sở Phàm bị bố mẹ khiển trách và cảnh cáo, Vân Mộc Thanh bật cười, ánh mắt lấp lánh, trong lòng cảm thấy ấm áp và cảm động.