Cả nhà Chu Long đều không nói nên lời, đầu óc của gia đình này phát triển thế nào vậy, suy luận kiểu quái quỷ gì thế?
Phương Nhã cũng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, ngẩng đầu lên như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, cố gắng hết sức phô bày vẻ đẹp và dáng người thon thả nhanh nhẹn của mình.
Lỗi sai không phải của cô ta, mà là lỗi của cả thế giới!
Cô ta muốn Sở Phàm và tất cả mọi người trên thế giới này đều hối hận, phải để những người này hiểu rằng ngoài cô ta ra thì còn ai xứng đáng với vị trí phu nhân của tướng quân nữa chứ? Ai là người xứng đáng với danh hiệu người đẹp nghiêng nước nghiêng thành này đây?
“Các người sẽ phải hối hận vì hành động hôm nay của mình, các người đều phải trả giá”, bà Phương ngẩng cao đầu, rất tự hào và hãnh diện nói: “Con gái tôi bị các người chèn ép, vu oan và sỉ nhục, không phải nó đã làm sai điều gì, mà là các người ghen ghét, đố ky, các người lòng dạ nhỏ mọn, mưu đồ độc ác xấu xa!”
"Trên cả Giang Bắc và cả thế giới này, liệu các người có tìm được đứa con gái nào mà xinh đẹp và có khí chất bằng một nửa con gái của tôi không? Không có, tuyệt đối là có một không hai!”
Gộc!
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng giày cao gót vang đến, một bóng dáng dịu dàng thanh tú chậm rãi bước vào từ ngoài cửa, dưới ánh nẳng mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Hàng trăm cặp mắt tại hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía cửa, bỗng chốc tất cả đều như tỏa sáng, kinh ngạc không thôi.
Vân Mộc Thanh mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo thướt tha của cô, đồng thời tạo cho người khác một cảm giác khí chất tao nhã và quý phái.
Làn da của cô trằng như tuyết, dáng người mảnh khảnh, nét mặt xinh đẹp dịu dàng, khi nhíu mày hay nở nụ cười đều mang theo một vẻ quyến rũ mê người.
Dù nhìn từ góc độ nào thì cô cũng là một người phụ nữ hoàn hảo và không chê vào đâu được, như một kiệt tác của Thượng đế.
Khoảnh khắc cô xuất hiện, Phương Nhã hoàn toàn trở nên xám xịt không chút ánh sáng, khoảng cách giữa hai người là một trời một vực, tựa như tiên nữ lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần, sao có thể so sánh với “gái ngành” ở chốn nhân gian được chứ?
“Anh yêu”, Vân Mộc Thanh nũng nịu hô lên một câu, thân mật khoác tay Sở Phàm, đôi mắt đẹp long lanh lóe sáng tựa như biết nói chuyện, hấp dẫn linh hồn người khác.
"Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, em đến muộn một chút”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!