Nếu là một kẻ xấu xí, làm gì có gã đàn ông nào chịu lên giường với cô ta chứ?
Bây giờ cô ta bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đi phá thai, sẵn lòng vứt bỏ những nhân tình cũ, làm một cô gái đàng hoàng, gả cho Sở Phàm, nhưng anh lại không thèm để mắt đến cô ta?
Đúng là buồn cười! “Ha, đúng là buồn cười, tôi muốn hỏi cái này, tại sao anh
tôi phải xem trọng cô?”, Chu Dĩnh cười khẩy m: giận đứng ra chỉ trích:
“Wì cả nhà cô kiêu căng hống hách, không coi ai ra gì, da mặt dày hơn cả tường thành?”
*“Wì đứa nhỏ không biết từ đâu tới trong bụng cô, cần người ta đổ vỏ cho cô?”
“Hay là vì cô sẩy thai ba lần, nghìn người cưỡi lên, còn chưa kết hôn đã căm mấy trăm cái sừng trên đầu người đàn ông tương lai của cô rồi?”
Chu Dĩnh nhướng mày, châm chọc một tiếng: “Gả cho anh tôi? Cô nghĩ mình là ai!”
Măng một tràng, từng chữ như dao đâm trúng tim đen của Phương Nhã, không hề nể tình chút nào.
Ha...
Mọi người xung quanh đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười chói tai tựa như đao.
Phương Nhã bị nghìn người chỉ trỏ, sắc mặt trằng bệch lùi về sau mấy bước, suýt chút ngã sấp xuống.
Những lời mắng mỏ của Chu Dĩnh đã trực tiếp vạch trần nhân phẩm đê tiện và xấu xa của cả nhà Phương Nhã, không chút nể tình.
Những người xung quanh đứng hóng hớt cũng chỉ trỏ và bàn luận sôi nổi. Cả nhà Phương Nhã bị hàng nghìn người trách móc, hết đường chối cãi, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Ngay cả Hàn Kiên Quân đức cao vọng trọng cũng gõ cây gậy xuống sàn cười khẩy nói: "Ông Phương, tôi thấy con gái của ông cứ đổi tên thành 'Phương Kim Liên' đi cho rồi”.
Dứt lời, ông lão giận dữ bỏ đi, vừa xấu hổ vừa tủi nhục.