Lưu Minh Hà hoàn toàn nổi giận rồi, bà ấy phẫãn nộ đập bàn: “Cả nhà các người nghĩ mình là ai? Con gái mình bị người khác làm to bụng còn chạy tới xem mắt với chúng tôi? Các người có biết xấu hổ không vậy!”
“Hay lắm, các người định để anh trai tôi đến “đổ vỏ hả? Phì, ghê tởm, vô sỉ, thấp hèn!”, Chu Dĩnh nén giận cả buổi chiều, lúc này cũng không nhịn được nữa, cô ta chỉ vào cả nhà Phương Nhã giận dữ mảng:
“Cái sừng này ai thích thì lấy đi, nhà họ Chu chúng tôi không cần loại phụ nữ đê tiện như thết”
Nghe vậy, cả nhà họ Phương cũng nổi trận lôi đình.
Ông Phương tức giận vỗ bàn, quát to: “Mang thai thì thế nào, lúc trẻ ai chưa từng kích động, chưa từng yêu mấy kẻ cặn bã chứ? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà các người còn cổ hủ, phong kiến như vậy hả!”
“Ở phương Tây, nuôi con thay người khác chính là trào lưu, là trách nhiệm và sức quyến rũ của một người đàn ông, các người có hiểu không?”, ông ta nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Đứa nhỏ có phải con ruột hay không quan trọng lắm à? Không hề quan trọng chút nào!”
Khi người ở xung quanh đều bị tam quan mới mẻ của ông Phương làm cho trợn mắt há mồm, bà Phương cũng chống eo. mắng: “Đúng vậy, nếu không phải Nhã Nhã nhà chúng tôi đã phá thai ba lần, còn phá nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, các người cho rằng nhà họ Chu các người sẽ gặp may, cưới được con gái xuất sắc của chúng tôi sao?”
“Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
'Wow, đã phá thai ba lần rồi cơ, đúng là thành thạo. Người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Phương Nhã là nữ chính cũng nổi giận đứng lên, cô ta chỉ vào Sở Phàm mảng: “Yêu một người phải chấp nhận tất cả của cô ấy, ngay cả đứa nhỏ trong bụng một người phụ nữ mà anh cũng không thể chấp nhận được thì anh có tư cách gì nói đến tình yêu?”
Cô ta vô cùng phẫn nộ hất cà phê lên mặt Sở Phàm, hiên ngang nói: “Đồ đàn ông cặn bã, súc sinh, không bằng cầm thú!”
Sở Phàm nhẹ nhàng nghiêng người, tránh né cà phê hất tới, cười nhạo một tiếng: “Đúng là cả nhà não tàn”.
Vợ chồng Chu Long cũng tức giận đến mức cứng họng, đối mặt với kẻ não tàn tam quan sụp đổ, không cùng một thế giới như vậy, bọn họ hoàn toàn không hề có tiếng nói chung.
“Con gái, chúng ta đi!", bà Phương mắng Lưu Minh Hà: “Cả nhà thấp hèn, hôm nay xem như tôi nhận rõ bộ mặt thật của cả nhà các người”.
“Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông tốt, con gái của tôi xuất sắc như thế, xinh đẹp như thế, không biết có bao. nhiêu người tranh nhau cưới nó đâu, các người nghĩ mình là cái thá gì chứ!”
Phương Nhã cũng kiêu căng ngẩng đầu, cả nhà hoàn toàn không quan tâm người xung quanh đang chỉ trỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài cửa...
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Maybach dừng lại bên ngoài câu lạc bộ Tử Kinh Hoa, sau đó, bảy tám người đàn ông có khí thế không tầm thường, mặc vest mang giày da vây quanh đỡ một ông lão gầy gò mặc sườn xám nam, chống gậy, vội vàng đi ra ngoài...
Mắt ông Phương lập tức sáng lên: “Ông Hàn!”
Ông lão đi vào cửa trước mặt chính là người có tên tuổi trong giới văn học Giang Bắc, được gọi là “Thánh sống” - Hàn Kiên Quân.
Đi theo sau lưng ông ta chính là con trai Hàn Bằng, cũng là chủ tịch của câu lạc bộ Tử Kinh Hoa này, cùng với cổ đông cấp cao lớn nhỏ của câu lạc bộ.
Nhìn thấy ông chủ lớn đến, các nhân viên của câu lạc bộ vội vàng chạy ra nghênh đón.
Người xung quanh cũng dồn dập đưa mắt nhìn sang, thầm nghĩ hôm nay là ngày gì, sao bố con nhà họ Hàn đều đến đây thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!