Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không biết còn tự xưng là gia đình có học thức, tiến sĩ du học cái gì?
Mình cũng không thiếu nợ gì bọn họ, dựa vào cái gì mặc cho bọn họ bắt chẹt chứ?
“Chuyện này không phải vội, chúng ta cũng quen biết đã nhiều năm, tôi nói thẳng nhé, điều kiện của Nhã Nhã nhà chúng tôi bà cũng thấy đó, cho dù là nhân phẩm, vẻ ngoài, năng lực đều là hàng đầu, không thể xoi mói”.
“Mỗi ngày người đến nhà họ Phương chúng tôi cầu hôn đều có thể đạp vỡ bậc cửa, tôi cũng là nể tình quan hệ nhiều năm của chúng ta mới đồng ý cho hai đứa nhỏ gặp nhau một lần".
Bà Phương cầm ly cà phê, tao nhã mà kiêu ngạo khuấy cà phê, nhắc nhở hai vợ chồng Chu Long: “Nhưng qua lại thì qua lại, một câu thôi, muốn cưới Nhã Nhã nhà chúng tôi, trở thành con rể của nhà họ Phương cũng không phải chuyện dễ dàng, các người phải thể hiện bản lĩnh của mình đã”. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên ReadMe/ FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Phương Nhã nghe vậy cũng kiêu ngạo hất cằm tựa như một con thiên nga kiêu ngạo nhìn xuống Sở Phàm, tỏ vẻ khinh thường.
Giống như hôm nay anh có thể gặp mặt nữ thần như mình làm phúc tám đời của anh vậy.
Sở Phàm khế cười, ung dung nhìn cả nhà diễn trò.
Còn Chu Dĩnh thì tức giận phồng má, thầm oán: Cái gì vậy, loại phụ nữ thế này cũng xứng với anh mình à? Chị Mộc Thanh ném Phương Nhã này lại tám trăm con phố luôn ấy chứ.
Lưu Minh Hà giật khoé môi, cười nói: “Phải, phải, tôi cũng chỉ thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp, điều kiện các mặt đều không tệ...”
“Thích hợp? Thích hợp chỗ nào? Điều kiện thích hợp chỗ nào?”, ông Phương lên tiếng ngắt lời, mày nhăn lại, ngón tay gõ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta nhìn Sở Phàm một cái, hơi nâng mắt nói: “Con trai bà chúng tôi cũng thấy rồi, trông vẻ ngoài cũng được, rất sáng sủa đẹp trai, cũng có tinh thần, mặt mũi xem như ổn”.
“Nhưng mà...”
Lúc Lưu Minh Hà vui vẻ muốn lên tiếng, ông ta lập tức đổi chủ đề, bắt đầu xoi mói: “Nhưng con gái tôi là con nhà có học thức, tinh thông đủ cầm kỳ thi hoạ, là tiến sĩ xuất sắc của đại học nước Lệ, học sinh giỏi của ngành quản lý tài chính, có được vô số giải thưởng, lương một năm hơn ba mươi triệu, quản lý ba công ty niêm yết”.
Phương Nhã kiêu căng đắc ý, ông Phương thì xoi mói Sở Phàm, hống hách nói chuyện với thái độ của trưởng bối:
“Nhưng con trai bà thì sao, cậu ta có bằng cấp gì? Làm công việc gì? Có cống hiến gì? Lương một năm bao nhiêu? Tiềm lực trong tương lai thế nào? Có tài không, có hoài bão ước mơ không?”
Ông Phương vung tay, phách lối nói: “Ngoài cái vẻ bề ngoài, cậu ta hai bàn tay trắng, bà bảo
tôi gả con gái cho cậu ta kiểu gì, cậu ta xứng với con gái tôi sao?”
Ông Phương nói chuyện cay nghiệt, vênh váo ta đây, vài ba câu đã hạ thấp Sở Phàm đến thậm tệ, không hề nể mặt. Ngay cả nữ phục vụ rót nước ở bên cạnh cũng tỏ vẻ khinh thường.
Sắc mặt hai vợ chồng Chu Long vô cùng khó coi, thâm thấy tức giận, , ông ta dựa vào cái gì mà xoi mói con trai của mình chứ?
Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề và áp lực.
Nhưng Sở Phàm vẫn cười vô tư, trong mắt anh, cả nhà Phương Nhã cũng chỉ là đám khỉ nhảy lên nhảy xuống biểu diễn thôi, cần gì phải tức giận vì đám hề này chứ?
Nhưng vẫn hơi bất ngờ sờ cằm, nhìn vào kính thuỷ tinh trong quán, trong trí nhớ, có vẻ ông Phương là người đầu tiên nói mình có vẻ bề ngoài.