Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô gái ăn mặc thời thượng gợi cảm, dáng người uyển chuyển, đôi chân dài thẳng tắp trảng như tuyết, trang điểm tinh xảo, còn xinh đẹp hơn trên ảnh mấy phần, đương nhiên thái độ kiêu ngạo phách lối cũng càng thêm rõ ràng.
Nhưng kỳ lạ là cô ta mặc đồ rộng, bụng hơi nhô ra, theo lý thuyết, dáng người cô ta thon thả như vậy, bụng không nên to thế mới đúng...
“Chẳng lẽ là bệnh sao?', Sở Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ, dù anh kế thừa quyển sách tuyệt vời như “Huyền Y Bảo Điển” thì trong chốc lát cũng không thể phát hiện được nguyên nhân.
Bố mẹ của cô ta đi sát theo sau, đều ăn mặc gọn gàng, cách ăn mặc của người thành công.
“Ông Phương, mọi người đến rồi à, mời ngồi mời ngồi”.
Chu Long và Lưu Minh Hà lập tức đứng lên nghênh đón, Sở Phàm và Chu Dĩnh cũng lễ phép đứng lên theo.
“Thật ngại quá, kẹt xe nên đến hơi muộn”, bà Phương giải thích qua loa một câu, tuy nói thế nhưng không hề có ý xin lỗi.
Bà ta cởi áo khoác lông chồn của mình ra, bực bội phất tay: “Tình trạng giao thông của Giang Lăng này đúng là quá tệ, hoàn toàn không thể sánh bằng phương Tây, quá mất trật tự”.
“Thành phố nhỏ hạng hai thôi, bà nên thoả mãn đi, Đông Hoa phát triển chậm hơn phương Tây cả trăm năm, đừng nói là Giang Lăng, dù là mấy thành phố lớn như Bắc Thượng Quảng cũng không bằng phương Tây được”, ông Phương cũng coi thường đáp, lộ rõ sự khí phách và kiêu ngạo của “tinh anh nước ngoài”.
Lưu Minh Hà hơi xấu hổ, còn Chu Long thì nhíu mày, khó chịu hừ một tiếng, ông ấy xuất thân quân nhân, trước giờ không ưa gì đám “sính ngoại” quên mất tổ tiên này.
“Phải phải, điều kiện của chỗ chúng tôi đúng là có hơi kém, nhà ông Phương đúng là toàn những người có hiểu biết rộng", Lưu Minh Hà cười xấu hổ, bà ấy vui vẻ nhìn cô gái im lặng không nói gì bên cạnh.
“À, đây là Phương Nhã đúng không, người thật còn đẹp gấp mấy lần trên ảnh nữa đấy”.
“Đi đường chắc mệt rồi nhỉ, mau gọi mấy ly nước đi, đừng khách sáo”.
Cô gái lạnh lùng kia không khách sáo chút nào, chỉ tay vào menu, nói thẳng: “Ba ly cà phê Lam Sơn, không thêm sữa, không thêm đường, cảm ơn”.
Động tác tao nhã, hành động dứt khoát.
Bà Phương bưng ly cà phê lên, ra vẻ thượng đẳng: “Minh Hà ạ, bình thường nhà tôi chỉ uống cà phê Lam Sơn, hoàn toàn không uống được mấy loại hàng chất lượng kém trong nước”.
“Chắc bà có thể hiểu cho chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!