“Nơi này thật là đẹp”, Chu Dĩnh nhìn một vòng cách bày trí của câu lạc bộ, trong mắt như hiện lên ngôi sao nh: lếu mỗi ngày đều có thể đi làm ở đây thật sự là một loại hưởng thụ đớ".
“Người đẹp, yêu cầu tuyển nhân viên ở chỗ tôi rất cao, một là nhất định phải có bằng cấp, hai là có nền tảng vũ đạo. và nghệ thuật nhất định, tinh thông hơn ba loại ngôn ngữ, còn phải có giấy chứng nhận kinh tế và thương mại chuyên nghiệp
nữa”.
Nữ tiếp tân ở bên cạnh cười tự tin, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Dù sao câu lạc bộ của chúng tôi cũng là một chỗ xa hoa, đa số khách khứa đều là tinh anh của nước ngoài hoặc nhà doanh nghiệp, không có nền tảng và vốn liếng nhất định sẽ bị khách trách móc chê bai”.
Chu Dĩnh nghe thế thì trợn tròn mắt, tự ti lắc đầu: “Kinh khủng thế ư, vậy bỏ đi, bỏ đi”.
Cô ta chỉ là một sinh viên tốt nghiệp loại hai bình thường, từng làm kế toán mấy năm mà thôi.
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Sở Phàm nghe thế đột nhiên nói: “Em thích nơi này à? Được thôi, vậy mua nó lại, giao cho em quản lý là được”.
Anh còn đang nghĩ nên tìm công việc gì cho Chu Dĩnh, bây giờ xem ra có vẻ nơi này cũng rất tốt. Thoải mái vui vẻ, làm việc không mệt còn có thể diện, quan trọng nhất là Chu Dĩnh thích.
“Hả? Vậy... Vậy sao được, đắt tiền lắm”, Chu Dĩnh hoảng sợ, liên tục xua tay.
Sở Phàm lại kiên định vỗ tay Chu Dĩnh, tỏ vẻ không thành vấn đề: “Anh tặng cho em thì em cứ nhận là được”.
Chu Dĩnh gật đầu, vô cùng cảm động và hạnh phúc: “Cảm ơn anh”.
Sở Phàm mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho La Cường: “Trung tâm thành phố, số 72, câu lạc bộ tư nhân Tử Kinh Hoa, liên lạc với ông chủ giúp tôi, mua nó lại”.
“Được”.
Nữ tiếp tân bên cạnh đứng nhìn hết mọi chuyện, xuất phát từ tố chất nghề nghiệp, cô ta vẫn im lặng không nói gì, nhưng trong mắt là hiện lên sự khinh thường.
Theo cô ta thấy, Sở Phàm là đang giả vờ khoác lác!
Câu lạc bộ tư nhân này của bọn họ chỉ một ly trà lài bình thường nhất cũng trị giá hơn một nghìn, mỗi cái ly còn làm từ sứ Thanh Hoa giá mấy chục nghìn, mua hết lại. Ít nhất phải tốn một trăm triệu.
Càng khỏi nói tới chủ nhân của câu lạc bộ bọn họ là Hàn Kiên Quân, có biệt danh là “đại gia đứng đầu Giang Bắc”, “Thánh sống”, là sản nghiệp của con trai ông Hàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!