Sở Phàm suýt chút ngã nhào... Xem mắt? Mẹ đang diễn vở tuồng gì vậy!
Vân Mộc Thanh và Vân Mộc Văn ở bên cạnh cũng đều ngây người, nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt u oán.
“Cô, xem mắt là sao thế ạ?”, Đan Đan cầm một cây kẹo. que, khó hiểu và tò mò hỏi.
Vân Mộc Văn cười xấu xa, cô ấy véo mặt cô nhóc: “Chính là tìm một người vợ cho bố con, sau này con sẽ có hai người mẹ, có vui không?”
Vân Mộc Thanh tức giận đạp cô ấy một cước, nhỏ giọng mảng: “Không đứng đản, nói cái gì trước mặt trẻ con vậy, chuyện còn chưa rõ ràng đâu”.
“Dì nhỏ, dì thật đáng thương”.
Khiến người ta bất ngờ là Đan Đan không khóc lóc không làm ầmï, còn thương hại nhìn Vân Mộc Văn, xoè tay: “Bố đã có hai người vợ rồi, mà dì một người bạn trai cũng không có”.
“Vậy chẳng phải là dì rất thất bại sao...”
Loảng xoảng...
Vân Mộc Văn chỉ cảm thấy trái tim nhỏ yếu ớt của mình lập tức vỡ tan, nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ trên mặt trở nên cứng đờ, cô ấy tỏ vẻ đau khổ: “Hu hu, tôi thật khổ quá, đồ vô ơn, nói như thế khiến người ta rất tổn thương đó có biết
không hả?”
Đan Đan vui vẻ gật đầu: “Biết chứ, cho nên phải nói nhiều. hơn một chút”.
Phụt...
Vân Mộc Văn sắp hộc máu rồi, đồ vô ơn này khiến người ta tức chết đi được mà.
Còn Vân Mộc Thanh thì không ngừng cười trộm, bĩu môi mắng một câu: “Đáng đời, tự làm tự chịu”.
Lúc này Sở Phàm lại không rảnh quan tâm mấy cô gái đang ầm ï, anh bực bội phất tay: “Anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết đi xem mắt, mau kêu mẹ bỏ đi”.
Bây giờ ba cô gái trong nhà đã đủ khiến anh đau đầu rồi, nếu còn đi xem mắt nữa chẳng khác nào lấy cái mạng già của anh cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!