Sau đó, Sở Phàm cũng về phòng, tập trung nghiên cứu “Huyền Y Bảo Điển" đại sư tịnh thế để lại, trình độ y thuật của vị đại sư này đã cao thâm hết chỗ nói rồi, e răng Biển Thước hay Hoa Đà cũng chỉ đến thế thôi.
Đáng tiếc cả đời đại sư tịnh thế không màng danh lợi, hơn nữa về già còn liên quan đến sóng gió chính trị, mất đi đạo chính thống, cho nên mới khiến ông ấy bị chôn vùi trong con sông dài của lịch sử.
Việc Sở Phàm có thể làm chính là truyền thừa lại y thuật của đại sư, dùng y thuật của ông ấy giúp đỡ cho nhiều người hơn, như thế đại sư ở trên trời linh thiên chäc cũng sẽ vui mừng.
Chẳng mấy chốc đã bốn năm tiếng trôi qua, trời cũng đã tối.
Trước bàn ăn, Sở Phàm hơi bực bội: “Chu Dĩnh dẫn Đan Đan đi đâu mà muộn thế này vẫn chưa về không biết?”
Vân Mộc Thanh cũng rất lo lắng.
Đang nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi xem không, Vân Mộc. Văn ở bên cạnh lại bĩu môi nói: “Anh rể, em cảm thấy anh hoàn toàn không cần lo đến vấn đề an toàn của Đan Đan”.
“Anh vẫn nên lo xem em gái đáng thương kia của anh có còn tiền ngồi xe buýt và tiền ăn mấy tháng sau hay không thì hơn.
Bị con nhóc vô ơn Đan Đan này dẫn đi dạo phố một chuyến, không quét hỏng thẻ ngân hàng hay móc hết túi tiền thì chắc chắn sẽ không xong!
Điều này, Vân Mộc Văn đã trải nghiệm rồi.
Sở Phàm chớp mắt, hơi chột dạ nói: “Chäảc sẽ không nghiêm trọng như thế đâu nhỉ... Có lẽ con bé Đan Đan, sẽ không tàn nhãn như vậy đâu...”
Vân Mộc Thanh lập tức cho một ánh mắt rất khẳng định: “Rất nghiêm trọng, con bé thật sự bụng dạ nham hiểm' như
thế đói”
Sở Phàm: “..."
“Hắt xì!"
Lúc này, trong một trung tâm thương mại lớn nào đó của thành phố Giang Lăng, Đan Đan hảt xì một cái, xoa cái mũi nhỏ của mình, bực bội nói: “Ai nói xấu sau lưng mình thế nhỉ? Hừ, thật đáng ghét”.
Sau đó cô bé đổi lại vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, mềm mại nói với Chu Dĩnh ở sau lưng:
“Cô, cô đi nhanh lên đi, đằng trước còn có mèo Tom phiên bản số lượng có hạn đó, chúng ta đi mua nó nào, xông lên!”
Phía sau, trên người Chu Dĩnh treo đầy túi lớn túi nhỏ để đồ chơi, đồ ăn vặt, búp bê, cô ta nhìn túi tiền trống rỗng và hoá đơn không đếm hết, khóc không ra nước mắt:
“Đây chắc chẳn, chắc chắn là con gái ruột của Sở Phàm, hai bố con giống y hệt nhaul”
“Lừa gạt người ta toàn lừa gạt đến tận cùng, không nương tay chút nào..."
Lời ngoài truyện: Hai ngày cuối tuần số chương cập nhật mỗi ngày ít hơn mọi hôm một chút, qua tuần mới sẽ khôi phục bình thường mọi người nhé!
“Mấy người đẹp, xuống lầu ăn bữa sáng nào”.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tập thể dục xong, Sở Phàm bèn đi vào phòng bếp, bận rộn nấu một bàn bữa sáng phong phú, sau đó đi lên lầu lần lượt gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!