Ai kêu anh đắc ý ra oai trước mặt anh trai tôi, sao hả, tự chuốc khổ rồi đúng không?
Sở Phàm nhìn cảnh buồn cười này, anh tuỳ ý phất tay tỏ vẻ mình hoàn toàn không để tâm.
Chim bằng giương cánh chín nghìn dặm bay lượn trong trời cao, sao có thể để tâm đến một con kiến nhỏ dưới đất được?
Sở dĩ Sở Phàm nói nhiều mấy câu với Vương Nghị Trượng cũng chỉ là nể tình quan hệ trước đây mà thôi, nếu không, với người như Vương Nghị Trượng, ngay cả mặt của Sở Phàm cũng không được nhìn thấy ấy chứ.
“Nhị Trượng, những lời của cậu khi nấy, tôi vẫn luôn lắng nghe, tôi thừa nhận cậu là một người thông minh, cũng luôn có thể tìm một vài cơ hội, có được thành công bằng đường gần gì đấy”.
Sở Phàm nhìn thoáng qua Vương Nhị Trượng đang sợ hãi, nặng nề nói: “Nhưng trên cuộc đời này, 'đường gần' hay 'ngã rếgì đó đều là đường ngang ngõ tắt, có lẽ sẽ nhận được lợi ích nhất thời, nhưng nhìn về lâu dài, nhất định sẽ là một con đường chết".
“Chỉ khi kiên định bước xuống từng bước một, mới là con đường đúng đắn của đời người!”
“Cuộc đời của cậu chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”.
Mười năm nhập ngũ, Sở Phàm đã trải qua vô số cám dỗ, quyền cao lộc hậu, của cải người đẹp, chỉ cần anh dao động một bước sẽ vì thông đồng làm bậy mà chìm xuống đáy biển, sao có thể trở thành đại tướng quân có một không hai, nở mày nở mặt như hiện nay được.
Vinh quang này là anh tiến lên từng bước, giành lấy từ máu tươi và mạng người.
Giám đốc Ngô nhướng mày, quát lên: “Cậu không mau cảm ơn tấm lòng của anh Sở đi, đây là vinh hạnh của cậu đó”.
Vương Nhị Trượng sao còn dám bất kính nữa, gã liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, tôi biết rồi, biết rồi”.
Sở Phàm cười cười, anh cũng chỉ nể tình mới nói những chuyện này với Vương Nhị Trượng thôi, về phần gã có nghe không, sau này nên làm thế nào thì phải xem tạo hoá của gã rồi.
“Dù sao quen biết đã lâu, thứ này cậu coi như giữ làm kỷ. niệm đi”.
Sở Phàm vung tay lên, ném một miếng lệnh bài đặc chế bằng kim loại màu đen nặng trịch ra, sau đó dẫn Chu Dĩnh rời khỏi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.
“Cảm ơn, cảm ơn anh Sở, anh đi thong thả”, Giám đốc Ngô ở sau lưng nịnh nọt cung kính tiễn anh.
Vẻ mặt Vương Nhị Trượng vô cùng phức tạp, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gã có hơi không chấp nhận được việc thân phận giữa mình và Sở Phàm đã thay đổi lớn như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!