Sở Phàm vẫn chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người, sắc mặt bình tĩnh tựa như núi Hải Đường, thần bí rộng lớn, khiến người ta chỉ có thể nhìn lên.
Anh hờ hững nói: “Đứng lên đi, người không biết không có tội, chuyện này không liên quan đến mọi người, đừng tự trách mình”.
Mấy người Giám đốc Ngô lập tức vui vẻ, liên tục nói cảm ơn. Còn Vương Nhị Trượng thì trợn tròn mắt, gã kêu lên một
tiếng, tàn thuốc như muốn làm bỏng tay, gã lùi về phía sau mấy bước, khó tin nhìn Sở Phàm, run rẩy nói:
“Anh... Anh Sở á?III"
Người lãnh đạo trực tiếp của mình, Giám đốc Ngô của bộ phận quản lý tài sản lại cúi người xin lỗi Sở Phàm?
Vương Nhị Trượng vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, giống như đang nằm mơ vậy, gã véo mạnh lên đùi mình một cái, lắp bắp nói với Giám đốc Ngô:
“Giám... Giám đốc Ngô, sếp giải thích với anh ta làm gì, Sở Phàm chỉ là một tên lính bình thường mà thôi, năm đó hai chúng em còn cùng đi tòng quân, em...
Chát!
Giám đốc Ngô nổi giận, ông ấy tát một bạt tai lên mặt Vương Nhị Trượng, khiến gã ngã trái ngã phải.
“Cái thứ vô sỉ, cậu bị mù rồi sao, đây là anh Sở, chủ nhân của Hải Đường Uyển, chủ nhà cao quý nhất của khu biệt thự núi Hải Đường chúng ta đấy!”
Giám đốc Ngô tức muốn đỏ cả mắt, ông ấy chỉ vào. Vương Nhị Trượng đang không hiểu chuyện gì, chửi ầm lê “Ai cho cậu lá gan dám bất kính với anh Sở vậy hả, cậu muốn chết sao”.
Hít...
Vương Nhị Trượng che miệng, khó mà giấu đi vẻ chấn động và sợ hãi trên mặt, gã hít sâu một hơi, hoảng hốt đến mức sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.
Hải Đường Uyển, nơi xa hoa nhất của núi Hải Đường, biệt thự đắt tiền nhất, một căn biệt thự có giá tới năm trăm triệu!
Tuy chủ nhân ngoài mặt của Hải Đường Uyển là Vân Mộc. Thanh, nhưng bọn họ đều hiểu căn biệt thự này là do một đại gia thần bí tên “anh Sở” mua lại làm quà cho vợ mình.
Chẳng qua “anh Sở” kia làm việc thần bí khiêm tốn, đa số người chỉ nghe danh không thấy mặt.
Vương Nhị Trượng không ngờ “hàng xóm nghèo rớt mồng. tơi” này của mình lại là chủ nhân của Hải Đường Uyển, nhân
vật lớn thần bí là anh Sở kia?
Việc này, việc này...
Vương Nhị Trượng nhìn Sở Phàm đang vô cùng bình tĩnh trước mặt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không biết nên nói sao.
“Cậu còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau xin lỗi anh Sở đi!”, sắc mặt Giám đốc Ngô tái mét, quát lên với Vương Nhị Trượng.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu xử lý không xong chuyện này, cậu lập tức cuốn gói cút đi cho tôi!”
Mấy nhân viên quản lý sau lưng cũng vô cùng tức giận, chỉ hận không thể giết chết tên khốn Vương Nhị Trượng này.
Phí quản lý tài sản một năm của Hải Đường Uyển là cả chục triệu, cả nhà bọn họ đều sống dựa vào người ta đấy, ông thần tài này bọn họ cung kính còn không kịp, nhưng tên khốn Vương Nhị Trượng này lại dám đắc tội người ta, muốn người ta làm cấp dưới của mình?
Đầy óc bị nước vào hả!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!