Sáng sớm, thời tiết cuối thu thoải mái, nghìn dặm không
mây.
Lúc đa số người còn đang vùi mình trong ổ chăn đấu với “thần lười”, Sở Phàm đã sớm bắt đầu tập luyện buổi sáng, đánh quyền, rèn luyện, chạy bộ trong công viên trên núi Hải Đường.
Nhập ngũ mười năm, tập luyện buổi sáng gần như là bài tập bắt buộc mỗi ngày.
La Cường cũng đuổi sát theo chân Sở Phàm, trong thời đại khắp nơi đều là “nam giả nữ” và “tiểu thịt tươi” này, hai người đàn ông vẻ ngoài cương nghị hiếm có này như hai phong cảnh xinh đẹp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Hơn nữa dáng người Sở Phàm cao ngất, vẻ ngoài anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm mà sáng ngời tựa như đá quý trong đêm đen, tràn ngập ma lực thần kỳ kia, khiến người ta không nhịn được muốn đến gần thăm dò anh, cực kỳ quyến rũ.
Dọc trên đường đi, đã có không ít cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đưa mắt nhìn sang, lộ vẻ si mê:
“Quá đẹp trai, quá có khí chất, không biết anh đẹp trai này có bạn gái hay kết hôn chưa nhỉ?”
“Tôi thấy cô vẫn nên hết hy vọng đi, nhìn thấy không, người ta đi ra từ khu biệt thự núi Hải Đường đấy, người ở đó ai không phải thanh nhiên vừa tài giỏi vừa anh tuấn, sự nghiệp thành công chứ? Có thể vừa ý cô sao...”
“Hừ, vậy cũng đâu thể vừa ý cô, tốt xấu gì bản cô nương cũng da trắng xinh đẹp chân dài, đâu có giống cô, ngực lép...”
“Cô... cô nói bậy gì đó, thiếu đòn có đúng không”.
“Ha ha ha...”
Hai cô gái nô đùa ầm ÿ, oanh oanh yến yến mang đến chút sức sống cho mùa thu hiu quạnh này, khiến người trên
đường đều sáng mắt nhìn qua.
Sở Phàm chỉ cười nhạt chứ không nhìn sang, chạy bộ rời khỏi.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan, sao còn chứa nổi người khác?
Chỉ một ngày không nhìn thấy con gái mình, trong lòng anh đã trở nên bất ổn, rất là khó chịu.
Nhớ đến nụ cười đáng yêu tinh ranh của cô nhóc Đan Đan kia, cả trái tim anh đều như muốn tan ra.
Con gái là sinh mệnh của mình, là hy vọng và động lực sống sót của anh.
“Ăn bữa sáng trước đã rồi đến thăm hai mẹ con sau”.
Sở Phàm thầm nghĩ, đi vào một tiệm ăn sáng, ngồi xuống cùng La Cường.
Tào phớ nóng hôi hổi và bánh quẩy rán vàng, bánh bao súp vừa được bưng lên, mùi hương toả ra bốn phía khiến người ta cực kỳ thèm thuồng.
Không ngờ Giang Lăng cũng có một tiệm điểm tâm chính cống như vậy, khiến người phương Bắc như Sở Phàm cảm thấy rất thoả mãn.
“Reng reng reng...”
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là Chu Long gọi đến.
Sở Phàm nghe máy: “Bố...”
“Đừng gọi tôi là bố, tôi không phải bố anh!”
Còn chưa nói xong, Chu Long ở đầu bên kia đã nổi đùng đùng ngắt lời, tức giận nói.
Sở Phàm cười khổ một tiếng, vừa thêm một muỗng muối vào trong tào phớ vừa nói: “Bố, mới sáng sớm bố đã ăn thuốc súng hay sao mà nóng tính thế, ai trêu vào bố rồi?”
“Còn có thể là ai nữa, là con đó! Không phải bố đã nói nếu con dám đến hội thương mại Tứ Hải, bố sẽ không nhận đứa con trai là con sao? Con nói thật bố nghe, có phải con đến tìm Mã Minh Nguyên rồi không?!”