c ăn cơm mềm trở nên đắc ý, tốt đẹp cao quý như vậy, tên này cũng là một nhân tài chứ chẳng đùa.
Vương Nhị Trượng lắc lư cổ tay đeo đồng hồ vàng Rolex, gã cười tươi nhìn thoáng qua Sở Phàm, ra vẻ như nhìn thấu tất cả mọi chuyện: “Sao hả Sở Phàm, bây giờ cậu sống ở bộ đội không nổi nữa rồi à? Loại người một không có băng cấp, hai không có bản lĩnh, ba không có bối cảnh như cậu, chắc khó. tìm việc lắm nhỉ? Tôi đoán chắc là chú Chu Long kêu cậu đến tìm tôi, nhờ tôi sắp xếp công việc cho cậu, đúng không?”
Vương Nhị Trượng nhếch miệng cười, gã vung tay, ra vẻ cứ giao cho mìn! âu yên tâm, nếu cậu đã tìm đến cửa thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu. Sau này cậu cứ đi theo tôi, làm một bảo vệ tận chức tận trách dưới tay tôi, làm việc nghiêm túc, tập trung canh gác..."
Chu Dĩnh hoàn toàn ngây người, cô ta nhìn Vương Nhị 'Trượng như đang nhìn một tên ngốc.
Sao tên này lại tưởng mình và Sở Phàm đến nhờ gã sắp xếp công việc vậy? Rốt cuộc gã lấy đâu ra tự tin và can đảm thế?
Sở Phàm là ai? Đường đường là đại tướng quân bốn sao, anh hùng đất nước có một không hai!
Lại đi làm một bảo vệ dưới trướng gã? Gã nghĩ gì vậy?
Vương Nhị Trượng vẫn đảm chìm trong thế giới của mình, gã híp mắt, một tay kẹp điếu thuốc, tự cảm thấy mình đã cho. Sở Phàm một ơn huệ lớn: “Cậu cũng đừng xem thường công việc này, đây là tôi nể tình cũ, đặc biệt giúp đỡ cậu, không biết có bao người tranh giành sứt đầu mẻ trán, xin tôi cho bọn họ cơ hội này đâu...”
“Lúc này, có thể chủ động giúp đỡ cậu là vì Vương Nhị Trượng tôi tốt bụng, làm người trượng nghĩa hào phóng”.
“Sau này cậu nhanh nhẹn một chút, hiểu chuyện một chút. Tôi mà lên như diều gặp gió, trở nên vượt trội, chắc chắn
cậu sẽ không thiếu một ngụm canh...
Cộp cộp cộp...
Đúng lúc này, bảy tám người mặc đồng phục bảo vệ một người đàn ông trung niên mặc vest, mang giày da, khí thế không tầm thường vội vàng đi ra từ trong phòng làm việc trên đỉnh núi.
Vương Nhị Trượng lập tức giật mình, gã ưỡn cái bụng bia, sau đó cúi chào một cái: “Chào Giám đốc Ngôi!”
Người đàn ông trung niên này chính là giám đốc bộ phận quản lý tài sản của khu biệt thự núi Hải Đường, lãnh đạo trực. tiếp của Vương Nhị Trượng.
Vương Nhị Trượng nịnh nọt lấy lòng đưa một điếu thuốc. qua, cười nói: “Giám đốc Ngô, em đang muốn báo cáo với sếp. một chuyện, muốn sếp giúp đỡ dàn xếp một chút”.