Tục ngữ nói: “Đánh người không vả mặt, mảng người không vạch ra chuyện xấu”.
Đây là quy tắc mọi người đều hiểu rõ và lặng lẽ tuân theo khi giao tiếp với nhau.
Người quen gặp mặt, Vương Nhị Trượng đang đắc ý khoe. ra độ giàu có và năng lực của mình, phách lối trước mặt trên nghèo rớt mồng tơi là Sở Phàm, khoe khoang trước mặt đại mỹ nữ Chu Dĩnh.
Nhưng mà...
Sở Phàm lại không chút kiêng dè trực tiếp dùng một câu lột mặt nạ của gã xuống, ba chữ “lính đào ngũ” như một cái tát vang dội vả mạnh lên mặt Vương Nhị Trượng.
Đây là vừa vạch ra chuyện xấu lại vừa vả mặt mà!
Cái tay đang cầm thuốc của Vương Nhị Trượng khựng lại giữa không trung, vừa tức giận vừa bực bội, còn vô cùng xấu hổ nữa.
“Sở Phàm, nói vậy sao mà được”, Vương Nhị Trượng xoa tay, hừ lạnh một tiếng, không vui nguy biện: “Lúc đó là do tôi không khoẻ, không chịu nổi huấn luyện tân binh, cho nên rời đi trước mà thôi, ba chữ lính đào ngũ này khó nghe quá rồi”.
“Hơn nữa, điều kiện huấn luyện năm đó thật kinh khủng, hôm nào cũng dậy sớm như gà, ngủ muộn như chó, ăn như: cho lợn ăn, làm việc thì như trâu!”
Gã mắng chửi: “Làm gì có ai huấn luyện như đưa người ta vào chỗ chết như vậy chứ? Đó thật sự không phải cuộc sống của con người mà, cậu nói xem, ai mà chịu nổi kiểu huấn luyện địa ngục như thế hả?”
Sở Phàm cười lạnh nhạt nói: “Cả đại đội hơn ba trăm anh em đều có thể chịu đựng được, nhưng kẻ làm lính đào ngũ, chỉ có mỗi mình cậu thôi”.
Chỉ là tập huấn của một đại đội tân binh mà thôi, nhưng gã lại nói giống hệt như địa ngục, người như thế, gặp chút khó khăn đã lùi bước, chưa bao giờ tự kiểm điểm lại bản thân, chỉ toàn biết trốn tránh trách nhiệm.
Vương Nhị Trượng giật giật khoé miệng, gã tức giận phất tay, cứng cổ nói: “Đó là vì bọn họ ngu ngốc, không biết biến báo, không biết đi đường gần!”
Gã vỗ vỗ đồng hồ Rolex trên cổ tay và chìa khoá xe BMW bên hông, kiêu ngạo nói: “Cậu nhìn đi, bây giờ ba trăm người kia sống ra sao rồi? Có ai sống tốt hơn, có tương lai hơn tôi không?”
“Sở Phàm, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc quá không linh hoạt, chỉ biết đi vào ngõ cụt, haiz, hoàn toàn không biết đối nhân xử thế”.
Vương Nhị Trượng vỗ lên gáy mình, gã châm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, đắc ý khoe khoang:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!