Sở Phàm bật cười, anh thoải mái cất bước: “Cô bé ngốc, nhà anh ở đây, em kêu anh đi thì chúng ta đi đâu đây?”
“Anh, nhà anh ở đây à?”, Chu Dĩnh hé môi, gương mặt cô ta toát ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
“Trên đỉnh núi, biệt thự Hải Đường Uyển”, Sở Phàm chỉ tay. lên đỉnh núi Hải Đường lấp ló giữa làn mây trằng, anh cười khẽ, búng đầu Chu Dĩnh: “Nhóc con, không phải em năm mơ chưa tỉnh đó chứ, chiếc váy cưới mà anh tặng cho em là Nữ Thần Ánh Trăng đáng giá ba trăm triệu, anh mua được biệt thự ở đây không phải là chuyện bình thường sao”.
Đến bây giờ Chu Dĩnh mới vò đầu, cô ta le lưỡi.
Con gái xuất thân trong nhà nghèo khổ vốn mang tâm lý tự ti, cho dù đột nhiên trở nên giàu sang phú quý thì trong tiềm thức, cô ta vẫn nghĩ răng mình không xứng, cần phải có thời gian mới thích ứng được.
“Suýt tí đã quên mất, bây giờ anh của em là đại tướng quân có một không hai, ha ha!”, Chu Dĩnh khoác cánh tay anh một cách thân mật, gương mặt toát ra vẻ kiêu ngạo và tự hào.
Sở Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ, anh đưa Chu Dĩnh đi lên núi, vừa đi vừa giới thiệu môi trường, cảnh đẹp ở nơi này cho cô ta, khiến cho đôi mắt Chu Dĩnh sáng lấp lánh, trông có vẻ rất thích thú.
“Sở Phàm? Gậu có phải là Sở Phàm của nhà họ Chu trong thôn Hạnh Hoa không!”
Vào lúc này, đột nhiên có một người mặc đồng phục bảo vệ nhưng lại lòe loẹt đỏm dáng, trông có vẻ thông minh gian xảo gọi anh lại, gã chạy đến bên cạnh anh, nhìn Sở Phàm và Chu Dĩnh với vẻ ngạc nhiên.
“Gô là Chu Dĩnh à? Đúng là hai người thật sao, ha ha, đã mười năm rồi, cậu cường tráng hơn nhiều n ã cười ha ha, gã lặng lẽ nhìn bộ quần áo chưa đến hai trăm tệ và đồng hồ vỉa hè trên người Sở Phàm với đôi mắt xếch, nụ cười kiêu ngạo đầy vẻ khinh thường nở rộ trên gương mặt gã.
Mười năm rồi, sống như thế này, đúng là chẳng nên cơm cháo gì cả!
Người đàn ông ấy muốn vươn tay vỗ vai Sở Phàm, anh chỉ nhẹ nhàng xoay người, để gã hụt tay.
“Anh là?”, Sở Phàm nhìn gương mặt có vẻ khó chịu của người đàn ông ấy, anh cất tiếng hỏi.
“Tôi, tôi là Vương Nhị Trượng, chúng ta là bạn từ lúc nhỏ, là hàng xóm đó!” nhân viên bảo vệ nhíu mày, gã la lớn: “Cậu quên rồi sao, mười năm trước, chúng ta đã cùng nhau đi tòng quân kia mà”.
“Chúng ta là bạn từ lúc nhỏ và cũng là chiến hữu, mình là bạn bè vào sinh ra tử đấy!”
Sở Phàm ngẫm nghĩ một lúc, anh sực nhớ ra gã là ai, bèn nở nụ cười khinh thường.
Vương Nhị Trượng, đúng là có người như thế, ban đầu gã cùng mình báo danh tòng quân, nhưng cái tên này lại quá yếu ớt, hơn nữa tính tình vừa không nghiêm túc vừa gian xảo, không gượng hết nổi thời kỳ ba tháng tân binh mà bỏ trốn, bị quân đội đá đi rồi.
Bạn từ lúc nhỏ? Miễn cưỡng được xem là thế. Chiến hữu? Gã vĩnh viễn cũng không xứng với xưng hô này.
Nhưng xem ra bây giờ gã sống cũng không tệ.
Anh liếc nhìn bảng đội trưởng bảo vệ gắn trên đồng phục. của Vương Nhị Trượng.
Phải biết rằng, khu biệt thự núi Hải Đường là khu biệt thự sang trọng nhất của Giang Lăng, hơn nữa phúc lợi và đãi ngộ lương bổng của công ty dịch vụ cũng cao nhất, người bảo vệ bình thường nhất cũng có lương hai ba ngàn một tháng.
Chứ đừng nói đến đội trưởng bảo vệ thuộc giai cấp lãnh đạo, quản lý hơn hai mươi người, ít nhất lương một năm của Vương Nhị Trượng phải đến một triệu tệ, cũng thuộc giai cấp lãnh đạo trong thành phố rồi.
Chu Dĩnh cũng nhận ra gã, cô ta vui vẻ chào hỏi: “Anh Trượng Tử, anh là anh Trượng Tử”.