Ở cách đó không xa, vợ chồng Chu Long âm thầm nhìn thấy hết tất cả, thấy hai anh em rốt cuộc đã cởi được gút mắc, trong lòng họ cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
“Nhìn đi, xứng đôi biết bao nhiêu, đúng là kim đồng ngọc nữ”, ánh mắt Lưu Minh Hà sáng bừng, bà ấy kích động: “Lão già, ông cảm thấy Tiểu Phàm và con gái mình có...
“Không đâu, bà dẹp suy nghĩ ấy cho sớm đi, tôi đã nói từ lâu rồi, Tiểu Phàm không hề có ý gì với con gái mình hết, chỉ xem con bé như em gái thôi, bà đừng nghĩ lung tung đến chuyện yêu đương nữa”.
Chu Long ngậm điếu gì xà, ông ấy nói: “Huống hồ chỉ, với thân phận và địa vị hiện tại của Tiểu Phàm, con gái mình không xứng với nó”.
Nghe thấy thế, đôi mắt Lưu Minh Hà trở nên ảm đạm.
Đúng thế, bây giờ Sở Phàm đã là đại tướng quân có một không hai trên đời này rồi, chắc chắn con gái mình không thể xứng với người như thế được.
Bà bĩu môi hừ lạnh: “Đại tướng quân thì sao? Đó cũng là con trai tôi, con trai tôi thì phải mau chóng thành gia lập nghiệp, cho tôi bồng cháu!”
Đám cưới Chu Dĩnh thất bại khiến cho bà ấy buồn lòng vô. cùng, bởi thế bà ấy gửi gắm hết mọi hy vọng lên người Sở Phàm...
“Cho dù nó và Dĩnh Dĩnh không thể thành đôi thì trong thành Giang Lăng vẫn còn rất nhiều cô gái tốt! Ngày mai tôi sẽ giúp nó chọn vài người, đi xem mắt trước coi sao, chúng ta từ từ lựa”.
Ánh mắt Lưu Minh Hà bừng sáng lấp lánh, bà ấy không ngừng tính toán, con gái nhà nào hiền lành dịu dàng, ngực nẩy mông to, có thể sinh con trai...
Anh ở lại trong nhà họ Chu một đêm, thói quen trong nhiều năm liền khiến cho Sở Phàm dậy từ rất sớm. Anh chạy bộ vòng quanh thôn Hạnh Hoa, đi quyền, lặng lẽ nhìn thôn nhỏ chứa đầy ắp ký ức tuyệt đẹp thời thơ ấu này, cẩn thận cảm nhận sự trưởng thành của nó, thay đổi của nó.
Mười năm ròng, vật đổi sao dời, tất cả đều thay đổi một cách nhanh chóng.
Chỉ có duy nhất một điều không thay đổi, đó chính là tình cảm nồng nàn vợ chồng Chu Long dành cho mình, kể từ lúc ban đầu, bọn họ đã đối xử với đứa con nuôi là mình như con ruột.
“Bố mẹ, bây giờ con trai của hai người đã về rồi, cũng đã lớn khôn rồi. Ơn nuôi nấng hai mươi mấy năm nay, con sẽ trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần, hiếu thảo với hai người”.
Sở Phàm âm thầm ra quyết định, lúc trở về nhà sau khi tập luyện xong, hai vợ chồng Chu Long đã ra ruộng rồi, hai vợ chồng họ bận rộn suốt cả cuộc đời, không chịu nổi rảnh r: cho dù bây giờ không cần phải lo cơm ăn áo mặc, đã giàu có vinh quang thì bản chất thuần hậu chất phác cần cù lao động vẫn không thay đổi.
“Anh, ăn cơm đi”.
Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ dưới nhà bếp, Chu Dĩnh bưng hai tô mì ra, đưa cho Sở Phàm rồi nói: “Anh, dưới quê ẩm ướt nhiều muỗi lắm, tối qua anh ngủ có quen không?”
Sở Phàm ăn một đũa mì to, anh cười nhẹ: “Em ăn nói kiểu gì đấy, ở trong nhà mình thì sao ngủ không quen cho được? Tối qua là buổi tối anh ngủ ngon nhất trong mười năm nay”.
Lúc nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, lắng nghe tiếng dế kêu rả rích bên ngoài khung cửa sổ, Sở Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tựa như đã quay trở lại thời ấu thơ vô ưu vô lo.
Chu Dĩnh le lưỡi, cô ta vui vẻ nói đùa: “Chưa chắc đâu à, bây giờ anh là tướng quân cao cao tại thượng rồi, gia đình nghèo nàn của em làm sao chứa nổi pho tượng lớn giống anh?”
“Cho dù anh có làm Hoàng thượng thì cũng là anh của
em.
Sở Phàm quẹt mũi Chu Dĩnh, anh nói khẽ: “Mau ăn đi, ăn xong rồi anh dẫn em sang nhà anh chơi cho biết, rồi giúp em tìm một công việc”.
“Nếu em đã cắt đứt với Tôn Minh Hưng thì phải cắt đứt triệt để, từ chức ở công ty nhà họ Tôn, em gái của Sở Phàm anh không cần người khác nuôi”.
Chu Dĩnh nhanh chóng ăn hết tô mì, cô ta cúi đầu, đôi mắt rơm rớm nước, vừa cảm động lại vừa hạnh phúc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!