Chu Dĩnh chống hai tay lên má, nghe thấy thế, đôi mắt cô ta không khỏi đỏ hoe, cô ta bật cười, nụ cười còn vương nước. mắt, cảm động vô vàn.
Phải biết răng, khi ấy Sở Phàm ốm như cây tre, nghĩ đến việc cậu con trai gầy yếu ấy xách theo con dao phay, dọa Lý Chiến Hào cao mét chín mấy, nặng hơn trăm kí sợ run lẩy bẩy, són tiểu ra quần, cô ta không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh ấy vẫn luôn yêu thương mình như thế, bảo vệ mình như thế.
“Thế sau đó thì sao?”
Chu Long nói tiếp: “Sau đó, Lý Chiến Hào cũng hết cách, chỉ có thể nhận tội trước pháp luật, cảnh sát cũng tiện tay kết án".
“Nhưng nhà họ Lý vừa giàu vừa có thế lực, làm sao bọn họ có thể nuốt trôi cơn tức này, bọn họ lập tức tìm người quen, bảo rắng anh con xông vào nhà cướp của, giết người”.
“Để trốn tránh kiếp nạn này, anh con không thể không vâng theo sự sắp xếp của bố, chạy trốn suốt đêm để vào. quân đội, còn chẳng đủ thời gian để nói lời từ biệt. Thậm chí để giữ bí mật, từ trước đến nay bố chưa từng đề cập chuyện này với bất kỳ ai”.
“Bây giờ con đã hiểu vì sao anh con không từ mà biệt, bặt vô âm tín suốt mười năm ròng rồi chứ”.
Chu Dĩnh trố mắt há hốc miệng mồm, Chu Long thở dài:
“Trước lúc nhập ngũ, nó còn võ ngực đảm bảo với bố rằng: Bố ơi, sau này chắc chẵn con sẽ gầy dựng nên danh tiếng, làm rạng rỡ tổ tông, uy phong lãm liệt! Không ai dám bắt nạt mọi người nữa, sẽ không có ai dám đụng đến người thân của con nữa!”
“Nó đã làm được rồi!”
Giọng nói của Chu Long nghẹn nào, nước mắt tuôn rơi.
Bây giờ Sở Phàm đang mặc mãng bào, vai đeo bốn ngôi sao, là đại tướng quân có một không hai!
Khắp cả đất nước này, có mấy ai vinh quang như anh, có quyền thế như anh?!
Rốt cuộc thì Chu Dĩnh không kềm chế nổi nữa, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi lã chã...
Hóa ra là như thết
Không ngờ Sở Phàm lại làm nhiều việc như vậy vì mình, anh đã chịu bao nhiêu uất ức vì mình chứ.
Anh ấy chưa từng thay đổi một chút nào.
Đột nhiên Chu Dĩnh mở tung cửa, cô ta chạy ra khỏi nhà, Sở Phàm xách theo chai rượu, ngồi bên ngoài cửa ngắm sao trời.
Trong lòng Chu Dĩnh cảm thấy rất ấm áp, cô ta chẳng buồn nghĩ ngợi mà sà vào lòng Sở Phàm, dụi vào lòng anh như một con mèo nhỏ, cảm nhận mùi hương của anh, sự ấm áp của anh.
“Làm gì thế, em uống say rồi à?”, Sở Phàm hơi ngạc nhiên, anh nói một cách bất đắc dĩ: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích làm nũng, mau buông anh ra”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!