Ánh mắt Sở Phàm sắc lẻm như dao, anh lạnh giọng mà quát: “Tôi tòng quân từ năm mười lăm tuổi, băng qua thảo nguyên, vượt núi tuyết, xuống Bắc Hải, đạp lênh mảnh đất Tây Dã, đôi chân của tôi đo đạc từng tấc đất của quốc gia, lúc tôi bảo vệ Tổ Quốc, ông đang ở đâu?”
Khóe môi Đường Thanh Sang mấp máy, cụ ta né tránh ánh mắt của anh.
Sở Phàm lại nghiêm giọng mà quát: “Năm mười chín tuổi, tôi lĩnh ba mươi ngàn quân đánh vào lòng địch, vượt qua bảy phòng tuyến, trên người có không ít hơn trăm vết thương, ba mươi ngàn anh em chỉ còn sót lại bảy người, bắt sống chỉ huy. của kẻ địch, địch có một trăm ba người ngàn người. Lúc đó, ông đang ở đâu?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người Đường Thanh Sang, cụ ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh...
Sở Phàm lại sải bước: “Năm tôi hai mươi ba tuổi, dẫn theo một trăm tám mươi binh lính tinh nhuệ, ba mươi ngàn quân lính biên cương Tây Dã, chinh chiến mười sáu nước phương Tây, đánh bại Tây Hạ, dẹp tam phiên, bình định Trung Nguyên, mở rộng biên giới Đông Hoa ra một triệu hai trăm km vuông, ông đang ở đâu?”
Đường Thanh Sang há hốc miệng mồm, cụ ta ngã khuyu xuống đất, kinh ngạc đến tột cùng.
“Già đầu vô học, lão già đê tiện!”
Sở Phàm chỉ vào mũi Đường Thanh Sang, anh quát nạt mà không nể nang một chút nào: “Loại người khốn nạn không có thành tích, chẳng có công trạng, chỉ biết ỷ già lên mặt đổi trắng thay đen như ông, đồ chó nhà có tang, lão già đê tiện cậy thế hiếp người!”
“Ông có tư cách gì để sủa bậy, hoa tay múa chân trước mặt tướng quân tôi đây? Có mặt mũi gì để tự xưng hết lòng hết dạ vì nước vì dân? Có tư cách gì để sống tạm bợ trên cõi đời này!”
“Cậu, cậu, cậu...”, Đường Thanh Sang bị mảng đến nỗi gương mặt đỏ bừng, ngón tay cụ ta run rẩy, máu trào lên, đôi mắt đỏ gay, gương mặt già nua vặn vẹo.
Bộp...
Đường Thanh Sang phun ra một bụm máu rồi ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh ngay.
“Bố ơi!"
“Ông ngoại “Ông Đường, ông sao thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!