“Biết ông đây đáng gờm đến mức nào là được. Sao lại không nói gì? Tự cảm thấy đuối lý, xấu hổ đến tột cùng, bị tôi mắng một trận nên tỉnh táo rồi sao?”
Nhìn điệu bộ của Sở Phàm, Hàn Kiên Quân dương dương đắc ý, còn nghĩ răng Sở Phàm đã khuất phục trước lời lẽ sắc. sảo cùng tính cách ngạo nghễ bất khuất của mình, ông ta nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài, trông có vẻ vô cùng khí phách:
“Hừ, làm sai biết thay đổi là chuyện tốt nhất, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nể tình cậu vẫn còn trẻ tuổi, không biết quy tắc, tôi đồng ý cho cậu một cơ hội để sửa lỗi”.
Ông ta phất tay chỉ Sở Phàm, tự cho răng mình đã thưởng cho anh cái ơn to bằng trời:
“Đi, đi dập đầu xin lỗi ông Đường và nhà họ Tôn. Rồi sau đó vào môn phái của tôi làm chân chạy vặt vài năm, ngày nào cũng phải dâng trà rót nước, lắng nghe dạy dỗ, thế thì mới rửa sạch được tội ác của cậu, khiến cậu làm người một lần nữa, biết không?”
Hàn Kiên Quân vô cùng đắc ý, ông ta híp mắt lại, cảm giác tự hào và khao khát đong đầy trong lòng...
Một đại tướng quân bốn sao, nhân tài kiệt xuất trong cả nước.
Được ông ta khai sáng, nguyện trở thành học trò của Thánh nhân Hàn, làm một chân chạy vặt nhỏ nhoi, tài năng như thế, vinh dự như thế, trong lịch sử năm ngàn năm trước và sau, có ai được như thế không?
Hàn Kiên Quân ông ta không hổ là thánh nhân sống, không hổ là người đầu tiên trong thiên cổ!
Vào lúc này, rốt cuộc Sở Phàm cũng ngẩng đầu lên, anh hờ hững nói: “Dạy tôi làm người, ông cũng xứng sao?!”
Bốp!
Năm ngón tay của anh hạ xuống, tát Hàn Kiên Quân nổ đom đóm mắt: “Ông là cái thá gì, cũng dám láo xược với tướng quân tôi đây?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
Không ngờ Sở Phàm còn dám tát cả Thánh nhân Sở? Cậu, cậu ta láo xược quá nhỉ.
“Cậu, cậu..." Xoetl
Không để cho ông ta nhiều lời, Sở Phàm đè tay xuống hông, lập tức rút kiếm Thanh Phong ra, nhằm ngay vào cổ Hàn Kiên Quân, lưỡi kiếm lấp lánh, toát ra sát khí:
“Tính tình ngạo nghễ bất khuất? Xả thân vì nghĩa? Thể loại cố chấp, mua danh trục lợi như ông, tôi đã giết bảy người
rồi”. “Ông đoán xem, ông có phải là người tiếp theo không?”
Anh cười nhạt, tuy thái độ vẫn thản nhiên nhưng lại khiến cho Hàn Kiên Quân sợ hãi, gương mặt già nua của ông ta trắng bệch, hai chân run rẩy, tí tách, một bãi nước vàng chảy lênh láng bên dưới chân, không ngờ lại sợ đến mức són tiểu.
“Tha, tha cho tôi đi...”
Loại người như ông ta cũng chỉ giỏi võ mồm, làm gì trải đời thật sự, gặp phải người cứng rắn mạnh tay như Sở Phàm là sợ đến mất hồn vía, còn xả thân vì nghĩa? Ngạo nghễ bất khuất gì nữa?
“Lão già đê tiện”. Sở Phàm cười lạnh đầy vẻ khinh thường, anh nhấc chân đá ông ta bay ra xa, lười chẳng muốn tính toán với ông ta.
“Ông Hàn, ông Hàn, ông làm sao thế?”
Đường Thanh Sang ở bên cạnh vội vàng đỡ Hàn Kiên Quân lên, gương mặt cụ ta sa sầm, tức giận chỉ tay vào người Sở Phàm mà quát mảng: “Sở Phàm, cậu ngông cuồng quá nhỉ, hung hăng lắm rồi đấy”.
“Tôi và ông Hàn đều là thế hệ đi trước biết lo nghĩ cho. nước nhà, cống hiến hết mình cho quốc gia, lập được công lớn!", Đường Thanh Sang nổi trận lôi đình, cụ ta chỉ vào mũi Sở Phàm mà mắng:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!