Những người khác cũng xôn xao kinh hãi. Hành động này của Sở Phàm đâu chỉ là làm mất mặt Đường Thanh Sang, mà là vứt mặt mũi cụ ta xuống đất mà giẫm đạp.
Quá kiêu ngạo, quá ngang ngược! “Khốn nạn, thật sự quá khốn nạn!"
Đúng lúc ấy, một ông cụ trông đã ngoài chín mươi, nuôi một chòm râu dê, người khoác áo dài vải thô, tay chống gậy bước ra. Ông run rẩy chỉ thẳng mặt Sở Phàm, phẫn nộ mắng.
“Cậu thân là lính mà không bảo vệ quốc gia, lại còn lạm dụng quyền lực, tùy ý hành hung người, thật là cùng hung cực ác!"
“Cụ Đường cả đời cần cù cống hiến vì dân vì nước, là nguyên lão quốc gia, anh hùng dân tộc, lại âu chọc tức đến khó thở. Hành vi tàn bạo như vậy, thái độ càn rỡ như vậy có khác gì phường đầu trộm đuôi cướp, cường hào ác bá không?"
Những ngón tay run rẩy siết lấy cây gậy, ông cụ tự cho mình là sứ giả chính nghĩa mà hùng hồn lên tiếng.
“Cậu có tư cách gì khoác lên mình quân phục đại tướng?" “Cậu có mặt mũi gì tự xưng mình là lính?"
“Cậu có tự tin gì đứng ở nơi này phô trương thanh thế, diễu võ giương oai với chúng tôi?!"
u là nỗi sỉ nhục của người lính, là thứ cặn bã trong xã hội. Cậu căn bản không xứng làm người!"
“Súc sinh! Cầm thú! Khốn nạn! Không bằng heo chó!”
Trong mắt đám người họ Tôn lúc này, thân hình nhỏ thó gầy gò của ông cụ chợt trở nên cao lớn hùng vĩ, sáng chói lập lòe biết nhường nào.
Trong mắt chúng, cụ ta chính là chuyển thế của Khuất Nguyên từng hy sinh vì nghĩa, là Văn Thiên Tường yêu nước tái sinh!
Dũng sĩ thật sự dám nhìn thẳng vào cuộc đời tàn khốc, dám đối mặt với máu tươi đầm đìa, dám ưỡn ngực ngẩng đầu trước thế lực tà ác.
Bây giờ Hàn Kiên Quân tự nhận bây giờ mình chính là dũng sĩ thật sự, là anh hùng chân chính!
Ông ta làm ra vẻ anh hùng hy sinh vì việc nghĩa, chỉ tay vào mũi Sở Phàm rồi lớn giọng quát mắng: “Đồ khốn nạn, có giỏi thì cậu bắn chết tôi đi, lịch sử sẽ ghi lại những việc ác mà thăng côn đồ như cậu làm, còn tên của tôi sẽ khắc lại trên tấm bia lịch sử, bền vững muôn đời!”
Ông ta vừa mới ra mặt đã đứng trên đỉnh cao nhất của đạo đức, mắng Sở Phàm thậm tệ, cứ như anh là tội nhân thiên cổ, không thể biện bạch được bằng bất kỳ lời lễ nào.
Nhưng ông ta lại quên mất người nhà họ Tôn làm ra nhiều chuyên độc ác vô liêm sỉ trước. Còn Sở Phàm, chẳng qua anh chỉ đòi lại công bằng cho em gái mình mà thôi.
Sở Phàm khẽ nhíu mày lại, anh quan sát ông ta một lúc, không biết lai lịch của ông ta thế nào.
“Anh, ông ta là Hàn Kiên Quân, rất có sức ảnh hưởng trong giới văn học toàn quốc, ông ta mồm mép ghê lắm, nghe. nói tính tình ngạo nghễ bất khuất, ở Giang Bắc, người ta đều gọi ông ta là “Thánh nhân Hàn”.
Gương mặt Chu Dĩnh có vẻ hơi lúng túng, cô ta không ngờ Sở Phàm sẽ đụng phải lão già Hàn Kiên Quân, ông ta nổi tiếng là keo dính chó, khó đối phó muốn chết.
“Vào đại hội bầu cử hằng năm, không biết có bao nhiêu quan cao, bao nhiêu chính trị gia bị ông ta mắng té tát, câm nín chẳng thốt lên nổi tiếng nào, nghe nói thậm chí còn có mấy quan to nhất phẩm bị ông ta măng đến nỗi không nói nên lời”.
Lão già này là một người rất ghê gớm.
Sở Phàm khẽ gật đầu, anh cười thản thiên, Thánh nhân Hàn? Lai lịch cũng không tầm thường.