Sở Phàm tất nhiên nhìn thấu lửa giận trong lòng Chu Dĩnh. Anh khoát tay, thờ ơ thốt lên một từ: “Đánh”.
Bọn con gái họ Tôn đã sợ đến mức mặt mày trảng bệnh như tờ giấy, có đứa nhát gan còn khóc thét xin tha. Một khi đã tận mắt chứng kiến kết cục của Đường Ngân, không ai trong bọn chúng muốn bị đánh đến chảy máu ngay trước bàn dân thiên hạ nữa, băng không sau này còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài.
Nhưng không lâu sau đó, từng tiếng thét chói tai và tiếng tát chát chúa vang lên từ đám người nhà họ Tôn. Mặt mũi gia tộc họ hôm nay quả thật đã bị vứt vào sọt rác, về sau khó lòng ngẩng đầu lên lại.
“Thưa cậu, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ nên quá tay”.
Vào lúc ấy, Đường Thanh Sang vốn im lặng nãy giờ cũng không ngồi yên được nữa. Cụ ta đứng dậy, nhìn Sở Phàm với vẻ khó chịu trên gương mặt già nua: “Cho dù con gái nhà họ Tôn có sai trong chuyện này nhưng cũng đã bị trừng phạt thích đáng. Em gái cậu giận đã trút, người đã đánh, nên dừng lại thôi”.
Cụ ta đi đến trước mặt Sở Phàm, khế cong lưng theo bản năng, thốt lên với chút gian nan.
“Chúng tôi xin nhận hết mọi lỗi lầm. Mong cậu Sở nể mặt lão già này mà xóa bỏ hiềm khích”.
Khách khứa có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến rớt căm như vừa thấy ma quỷ...
Đường Thanh Sang cúi đầu nhượng bộ trước Sở Phàm!
Cụ ta từng là giám đốc tỉnh Giang Bắc, có học trò khắp thiên hạ, đức cao vọng trọng như núi Thái Sơn, ngay cả thị trưởng Giang Lăng đương nhiệm cũng phải cung kính lễ phép. khi gặp. Ở Giang Bäc, Đường Thanh Sang có thể được ví như một ngọn núi sừng sững, chỉ cần nhích vai thôi cũng có thể gây ra địa chấn.
Một nhân vật quyền lực ngất trời như vậy mà lại không thể không cúi đầu nhượng bộ, khom lưng nhận thua trước Sở Phàm.
Một nhân vật quyền lực ngất trời như vậy mà lại không thể không cúi đầu nhượng bộ, khom lưng nhận thua trước Sở Phàm.
Quyền lực của đại tướng quân bốn sao kinh khủng đến vậy ư?
Tất cả không ngừng cảm thán trong lòng, nhưng câu trả lời của Sở Phàm sau đó lại khiến họ rúng động.
Anh khẽ xua tay, dùng đôi mắt sắc bén như lưỡi đao liếc Đường Thanh Sang một cái rồi hờ hững nói: “Nể mặt ông? Ông là cái thá gì?"
Đường Thanh Sang: “
Những người khác: