Bọn họ nào ngờ vợ chồng Chu Long bình thường cả đời lại bồi dưỡng ra một đứa con trai tài giỏi!
Chỉ hai mươi mấy tuổi đã là đại tướng quân!
Ở cái tuổi này đã có địa vị cao như thế, dù nhìn khắp cả nước cũng là nhân hàng đầu, tuỳ ý búng ngón tay một cái, e rằng cả Giang Bắc đều phải long trời lở đất, ngay cả Đường Thanh Sang cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Mấy người Đường Ngân đều hối hận muốn xanh cả ruột, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt váy dự tiệc phía sau lưng.
Rơi vào đường cùng, Đường Ngân chỉ có thể nhìn về phía bố mình xin giúp đỡ, chính là Đường Thanh Sang từng là giám đốc tỉnh Giang Bắc này!
Tuy Đường Thanh Sang cũng bị tình cảnh này làm cho giật mình, nhưng tốt xấu gì cũng là người lớn tuổi, đầu óc nhanh nhẹn.
Cụ ta thở dài bất đắc dĩ, vốn tưởng răng mình xuất hiện có thể làm chỗ dựa cho cháu ngoại, để nó nở mày nở mặt, không ngờ rằng lại trêu vào vị đại thần Sở Phàm này!
Cụ ta ho khan một tiếng, phá vỡ sự xấu hổ ở trường, cười ha hả nói: “Nếu... Nếu anh trai của Dĩnh Dĩnh đã đến, vậy chuẩn bị bắt đầu lễ cưới thôi”.
“Không ngờ anh trai của Dĩnh Dĩnh lại là một đại tướng quân, đây thật sự là vinh hạnh của nhà họ Tôn, là vinh hạnh của ông già này”.
Đường Thanh Sang tự hạ mình đứng dậy, cụ ta còn không quên thúc giục Tôn Minh Hưng đã sợ đến vỡ mật một tiếng, nặng nề nói: “Ngơ ngác cái gì, còn không mau mời rượu anh cả của con đi!”
Đường Ngân và Tôn Kiến Nam cũng vui vẻ, vội thúc giục: “Mau, mau cảm ơn anh cả đi”.
Bây giờ vẫn nên mau chóng gạo nấu thành cơm, làm xong chuyện lễ cưới để tránh xảy ra sự cố thì tốt hơn.
Chỉ cần Chu Dĩnh trở thành con dâu của nhà họ Tôn, thì dù Sở Phàm có giận cũng sẽ nể tình Chu Dĩnh, không dám trả thù quá đáng với nhà họ Tôn...
Không chừng nhà họ Tôn còn có thể dựa hơi Sở Phàm, sau này sẽ có tương lai xán lạn. Dù gì đó cũng là đại tướng quân bốn sao trên vai, có một không hai mà!
Tôn Minh Hưng run rẩy bưng một ly rượu đi đến trước mặt Sở Phàm, sợ hãi nói: “Anh... Anh cả, uống rượu...”
“Lễ cưới chưa bắt đầu, bây giờ gọi là anh cả còn sớm lảm", Sở Phàm không thèm nhìn Tôn Minh Hưng lấy một cái, lạnh lùng nói:
“Tôi muốn quan sát thay em gái, xem xem nhà họ Tôn các người có đáng để gửi gảm hay không”.
Mấy người Đường Thanh Sang, Đường Ngân giật giật khoé miệng, trong lòng lạnh lão.
Ý anh là muốn hỏi tội trút giận thay Chu Dĩnh đây mà.
“Dĩnh, em nói anh nghe, bọn họ có ức hiếp em không?”, Sở Phàm dịu dàng hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, như ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh đi mấy phần.
Chu Dĩnh nhìn Tôn Minh Hưng ở bên cạnh, nghĩ đến tình cảm giữa bọn họ, hơi do dự và không đành lòng.
Lúc này, Đường Ngân ở bên cạnh lại nói: “Sở Phàm, có trời đất chứng giám, trước giờ nhà họ Tôn chúng tôi vẫn luôn đối xử với đứa con dâu là Dĩnh Dĩnh như mình sinh ra, giống như con gái ruột của mình vậy”.
“Đúng thế đúng thế, chúng tôi rất thương cô ấy mà”. “Chị dâu Chu Dĩnh là mợ chủ của nhà họ Tôn, là bà chủ tương lai, chúng tôi lấy lòng chị ấy còn không kịp, sao có thể sẽ ức hiếp chị ấy được”.
Đám con gái của nhà họ Tôn trăm miệng một lời, một mực đảm bảo.
“Thật sao?”, Sở Phàm cong môi, anh ung dung nhìn sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh trên cổ Đường Ngân, lạnh lùng nói:
“Vậy bà nói tôi nghe xem, quà cưới tôi tặng em gái mình, vì sao lại năm trên cổ bà vậy?”
Đường Ngân lập tức kêu lên một tiếng, sợ hãi giật sợi dây chuyền kim cương trên cổ mình xuống, tránh như tránh hổ.