Quan trọng nhất là Sở Phàm này mới chỉ hai mươi mấy tuổi, đại tướng bốn sao hai mươi mấy tuổi.
Đây là vinh quang to lớn đến mức nào chứ!
Sở Phàm đưa mắt quét nhìn trong đám người, anh sải bước vững vàng đi đến gần cả nhà Chu Long đang ngồi trong góc.
“Bố mẹ, con về rồi”.
Khách khứa xung quanh, dù là người có tiền hay có quyền đều đứng dậy nhường đường, nhìn không chớp mắt, dạt ra thành một con đường lớn.
Anh mặc quân trang trên người, vô cùng khí phách, mang theo hào quang bước tới, oai phong nói không nên lời, vinh quang và uy nghiêm vô tận...
Lưu Minh Hà đã vui đến mức bật khóc, không thể khống chế được cảm xúc hô lên: “Ông già, ông có nhìn thấy không, các người có nhìn thấy không, con trai của tôi, đây là con trai của tôi đó!”
Chu Long không nói gì, chỉ vui vẻ cười to ba tiếng, đôi mắt hổ ươn ướt, kích động, sục sôi mà tự hào!
Ai nói nhà họ Chu của bọn họ không có nhân tài? Ai dám cười nhà họ Chu bọn họ không có ai làm cho nở mày nở mặt nữa?!
Người trước mặt đây là con trai bọn họ một tay nuôi lớn, là đại tướng quân có một không hai, là niềm kiêu hãnh của bọn họ!
Sở Phàm đi tới trước mặt Chu Dĩnh đang ngạc nhiên và kích động, anh cưng chiều xoa đầu cô gái, cười nói: “Nhóc. con, anh trai đã về rồi đây”.
“Xuất hiện thế này, em có hài lòng không?”
Chu Dĩnh kích động đứng lên, vui vẻ đến bật khóc, trực tiếp nhào vào lòng Sở Phàm khóc to.
“Anh!”
Chu Dĩnh nhào vào lòng Sở Phàm, vui đến phát khóc, nước mắt đã sắp thấm ướt cả ngực anh.
Sở Phàm lau đi nước mắt trên gò má giúp cô ta, dịu dàng nói: “Ngày vui mà khóc cái gì, có anh trai ở đây, tất cả mọi chuyện đều có anh giải quyết cho em”.
Anh đảo mắt nhìn qua đám người nhà họ Tôn, mấy người Đường Ngân hoảng hốt theo bản năng, tay chân lạnh lẽo.
“Dạ”.
Chu Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu, không thèm để tâm đến ánh mắt của người ngoài, vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc dày rộng của Sở Phàm, như muốn kể ra hết tất cả uất ức của mình.
Trong đám người, Sở Phàm nâng mặt lên, mặt như điêu khắc, cương nghị anh tuấn, mang theo khí chất mạnh mẽ của đàn ông kết hợp với quân phục đại tướng quân, tràn ngập sức. quyến rũ không gì sánh bãng.
Hoàn toàn có thể đạp đổ mấy ngôi sao hạng nhất đang nổi tiếng chỉ trong một giây!
Lập tức khiến mấy cô gái đang có mặt hét to, vô cùng hâm mộ và ghen tị với Chu Dĩnh.
Người đàn ông quyền thế ngập trời, có một không hai như thế, lại còn đẹp trai có khí chất, cao lớn mạnh mẽ.
Một người anh như thế, ai mà không hâm mộ chứ?
Còn Đường Ngân và mấy cô gái của nhà họ Tôn thì lại tái mặt, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh...
Lúc trước bọn họ cười nhạo xa lánh đứa con dâu xuất thân từ gia đình bình thường là Chu Dĩnh không ít lần, còn lấy cái danh “dạy dỗ" chèn ép ức hiếp cô ta không ít, thậm chí còn cướp đi của hồi môn, trang sức của cô ta.
Vốn cho rằng một cô gái nghèo rớt mồng tơi, thân phận thấp kém, không quyền không thế, chèn ép thì chèn ép thôi, có thể làm gì được?