Con nhóc này lại dám cãi lại lệnh của Đường Thanh Sang án
, Tôn Kiến Nam lập tức quát to, bày ra uy nghiêm của người làm lãnh đạo: “Cụ Đường có thân phận gì, anh trai Sở Phàm kia của cháu có thân phận gì, kêu cụ Đường hạ mình đợi cậu ta thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Nghe theo tôi, lễ cưới lập tức bắt đầu, không đợi cậu ta!”
Chu Dĩnh cười cười, ngẩng mặt bướng bỉnh nói: “Bác cả, hôm nay hình như là lễ cưới của cháu đúng không. Lễ cưới của cháu, người khác không có tư cách khoa tay múa chân”.
“Hôm nay, cháu sẽ đợi anh trai cháu đến mới bắt đầu, nếu không, cháu thà răng không lấy chồng!”
Cô ta đã nhịn lâu lắm rồi, lần này, cô ta muốn sống vì bản thân mình, không muốn nể mặt ai nữa cả.
Một câu này chẳng khác nào một cái tát vang dội đánh thẳng lên mặt nhà họ Tôn và cả Đường Thanh Sang, khiến cụ ta híp mắt lại.
“Cháu đúng là coi trời bãng vung..”, Tôn Kiến Nam tức giận gào lên.
Tôn Minh Hưng cũng nhíu mày, vội vàng nói em nói linh tinh cái gì thế, mau xin lỗi ông ngoại đi”.
“Nghe xem nó nói cái gì kìa, có giống phận làm vợ không chị lường Ngân cũng tức giận chỉ vào vợ chồng Chu Long nói: “Ông bà thông gia, đây là con gái ngoan được các người dạy dỗ hả? Các người xem nó đi”.
Trước giờ Chu Long tính tình nóng nảy, ông ấy đã nhịn đám người nhà họ Tôn vênh váo ta đây này lâu lắm rồi, lập tức khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy không có gì không ổn cả, tôi tôn trọng sự lựa chọn của con gái mình”.
“Người nhà tôi còn chưa đến đủ, lễ cưới không thể bắt đầu”.
“Ông..", Đường Ngân nổi trận lôi đình.
“Được rồi, bỏ đi, bỏ đi, người trẻ tuổi nóng nảy, có thể hiểu được”, lúc này, Đường Thanh Sang lại cười ha hả, bày ra dáng vẻ khoan dung của lãnh đạo đức cao vọng trọng.
Cụ ta không hề để tâm thổi nước trà, cười nhạt: “Một khi đã thế thì đợi chàng trai tên Sở Phàm kia một chút đi
“Tôi cũng rất tò mò đây là thiếu niên anh hùng, rồng phượng trong biển người ra sao mà khiến khách khứa phải đợi lâu như vậy? Ha ha ha, dù là tôi năm đó làm giám đốc tỉnh Giang Bảc, quan lớn cấp hai, cầm trong tay quyền lực của. Giang Bắc cũng không kiêu ngạo bằng ba phần cậu ta đâu, ha hả”.
“Chắc hẳn chàng trai Sở Phàm này phải có thân phận cao quý và quyền thế hơn người, vượt xa tôi đây nhỉ".
“Cho nên tôi sẽ cung kính đợi cậu ta ở đây”.
Đường Thanh Sang cười ha hả nói, giọng điệu lạnh nhạt ung dung, nhưng trong nội dung lại khiến người ta run sợ, lạnh cả sống lưng.
Người ở đây không phải kẻ ngốc, ai cũng có thể nghe ra lời nói mát của ông già này, Đường Thanh Sang không vừa lòng vì Sở Phàm đến muộn, đùa giỡn trên đầu mình, muốn ra tay xử lý anh, cảnh cáo chàng trai trẻ không biết trời cao đất rộng này một chút!
Đường Ngân và Tôn Minh Hưng cười gän, đắc ý nói: “Được, vậy chúng ta sẽ đợi cậu ta”.
Bọn họ chỉ mong có thể mượn sức Đường Thanh Sang để trừng trị tên Sở Phàm kia đến chết thôi.
Còn Chu Dĩnh thì lại tái mặt, hơi hối hận và căng thẳng, mình làm như thế có phải đã hại Sở Phàm rồi không...
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh và áp lực, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều lạnh lùng xem kịch, đợi xem người tên Sở Phàm không biết trời cao đất rộng kia sẽ có kết cục bi thảm thế nào.
Mấy cô gái của nhà họ Tôn cũng nhỏ giọng bàn tán:
“Sở Phàm này thật sự cho răng mình là nhân vật quan trọng gì à, còn dám để cụ Đường đợi anh ta? Sao không xem lại thân phận của mình đi”.
“Ha hả, cụ Đường là nhân vật gì, tuỳ tiện giơ một ngón tay
cũng có thể dễ dàng nghiền chết anh ta rồi”.
“Người nào đó đúng là tầm nhìn hạn hẹp, có chút năng lực đã khoe khoang khắp nơi, cho rãng bỏ ra mấy trăm triệu mua cái áo cưới là ghê gớm lắm? Khiến mọi người đều phải đợi anh ta xuất hiện cuối cùng?”
“Anh ta có cái năng lực đó ư? Có bản lĩnh đó ư, nói thẳng ra là chút bản lĩnh đó của anh ta còn chẳng là cái rằm trước.
mặt cụ Đường nữa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!