Từ nay về sau, ai còn dám bất kính với em gái của Sở Phàm anh nữa?!
Hôm nay là hôn lễ của nhà họ Tôn, quy mô vô cùng xa hoa rộng lớn.
Cả khách sạn lớn Khai Nguyên, tính cả công viên hơn năm trăm mét vuông ở phía sau cũng được thuê lại, giăng đèn kết hoa, tiếng pháo rộn vang, thảm đỏ cũng trải đến tận bãi đỗ xe, sợ người khác không nhìn thấy việc vui của bọn họ.
Mặc dù ở Giang Lăng nhà họ Tôn không bằng những danh gia vọng tộc kia, nhưng thực lực cũng không yếu, tài sản mấy trăm triệu, cộng thêm lãnh đạo có thực quyền cấp thành phố là Tôn Kiến Nam cũng đủ để giết chết 80% các gia đình, quả là hạc trong bầy gà.
Hơn nữa nghe đồn ông ngoại của Tôn Minh Hưng, cụ ông Đường Thanh Sang từng là giám đốc tỉnh Giang Bắc quyền thế ngập trời kia cũng sẽ tự mình đến, lập tức hấp dẫn không ít người thân bạn bè a dua nịnh hót, dệt hoa trên gấm.
Trong ngoài khách sạn đều là người quen quần áo chỉnh †ề, đeo vàng nạm bạc của nhà họ Tôn, ai cũng mắt cao hơn đầu, chẳng khác nào chim công kiêu ngạo cả.
So sánh với nhau, bên phía nhà họ Chu chỉ có một vài thân thích chất phác ở quê là dân chúng bình thường, đứng cùng với nhau trông vô cùng khác biệt, rất là xấu hổ.
Nhưng vợ chồng Chu Long cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, ông ấy ngậm tẩu thuốc, tươi cười nhiệt tình tiếp đón người thân bạn bè, vừa hoà thuận vừa vui vẻ.
Ngày vui của con gái, đương nhiên ông ấy phải ra vẻ vui mừng một chút. Mặc dù trong lòng ông ấy đang rất không nỡ và phức tạp.
“Một đám nghèo nàn quê mùa, đứng xa mười mét tôi cũng có thể ngửi thấy mùi nghèo rớt mồng tơi trên người bọn họ đấy, ghê tởm chết đi được”, Đường Ngân mặc váy dạ hội đỏ thãm, ăn dọn cao quý nhíu mày, chán ghét phẩy tay.
Bà ta dặn dò Tôn Minh Hưng bên cạnh: “Con trai, sau này con nhất định phải tránh xa đám thân thích nghèo rớt mồng tơi của nhà họ Chu bọn họ ra, loại dân đen này giống như miếng keo chó vậy, dính lên rồi sẽ không thể tháo ra được đâu”.
Tôn Minh Hưng gật đầu: “Con biết rồi mẹ”.
“À còn nữa, bộ “Nữ Thần Ánh Trăng” trên người Chu Dĩnh kia, đợi sau khi hôn lễ kết thúc con phải nghĩ cách lấy nó đưa cho mẹ”, trong mắt Đường Ngân hiện lên vẻ tham lam:
“Đó là bộ váy hiếm có tuyệt thế trị giá ba trăm triệu, trên toàn thế giới chỉ có hai mươi bộ thôi, cái này hoàn toàn có thể trở thành đồ gia truyền của nhà họ Tôn chúng ta, trăm năm sau sẽ chính là bảo vật quốc gia đấy, con có biết không”.
Loại báu vật hiếm thấy như thế sao có thể xứng với con nhóc thấp kém Chu Dĩnh kia được, nhất định phải giữ lại cho nhà họ Tôn của bọn họ.
Tôn Minh Hưng giật giật khoé miệng, hơi gượng gạo nói: “Mẹ, như vậy không tốt lắm đâu, dù sao bộ Nữ Thần Ánh Trăng này cũng là áo cưới của Dĩnh Dĩnh, hôn lễ là một chuyện rất có ý nghĩa kỷ niệm với phụ nữ, chúng ta...”
“Ngu xuẩn, kỷ niệm với không kỷ niệm cái gì, không phải chỉ là hình thức thôi sao? Gả vào nhà họ Tôn chúng ta, cả nó cũng là của nhà họ Tôn rồi, muốn một cái áo cưới của nó có quá đáng sao? Còn nữa, chẳng phải áo cưới này cũng sẽ truyền cho con, cho cáu của mấy đứa à, nó tính toán cái gì chứ”.
Đường Ngân nói với vẻ hiển nhiên, bà ta vênh váo đắc ý, vui vẻ ngắm nghía dây chuyền kim cương năm trăm tám mươi ngàn trên cổ, cực kỳ tham lam nói:
“Nếu con lo anh trai Sở Phàm gì đó của nó sẽ trả thù thì không cần thiết đâu, cậu ta tặng cho Chu Dĩnh mười mấy món trang sức, mẹ đều giành lấy hết rồi đây? Không phải cậu ta chẳng dám nói câu nào ư”.
“Tất cả đều có mẹ, có ông ngoại con làm chỗ dựa cho con rồi, con sợ cái gì?”
Lúc này Tôn Minh Hưng mới giật mình hiểu ra, đúng vậy, ông ngoại mình chính là giám đốc tỉnh Giang Bäc đã nghỉ hưu, nhân vật lớn một tay che trời mà, có ông ngoại làm chỗ dựa, chỉ một Sở Phàm thôi, có gì phải sợ chứ?
Nghĩ vậy, Tôn Minh Hưng cực kỳ tự tin đồng ý: “Được, con nghe lời mẹ”.
Đường Ngân cực kỳ hài lòng: “Con trai ngoan, đi chào hỏi cậu mợ của con nào”.
Các thân thích của nhà họ Tôn tươi đẹp rạng rỡ, hoà hợp.
êm ấm.
Còn Chu Long, sau khi tiếp đón một vài thân thích bạn bè của nhà họ Chu xong thì một mình chắp tay đi tới cổng khách sạn, ngậm tẩu thuốc trên miệng, híp mắt đăm chiêu nhìn về phía xa, nuốt mây nhả khói...
Tựa như đang chờ đợi ai đó vậy...
“Ông à, đừng đợi nữa, Tiểu Phàm đã nói mình sắp đến, tự mình khoác khăn cưới lên cho em gái nó, nhìn thấy con bé nở. mày nở mặt, hạnh phúc xuất giá rồi”.
Lưu Minh Hà ở sau lưng cười ha hả nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn chứa đựng sự vui vẻ và hạnh phúc: “Nhìn thấy anh em chúng nó xoá bỏ hiềm khích lúc trước, hoà thuận trở lại, tôi thật sự rất vui vẻ”.
“Còn cả bộ áo cưới Dĩnh Dĩnh mặc kia nữa, trời ạ, ba trăm triệu đấy, Tiểu Phàm thật là có bản lĩnh, thăng bé kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!”