Cô ta trợn tròn mắt, vân không thể tin hít sâu một hơi: “Nữ... Nữ Thần Ánh Trăng, cho tôi ư? Đây... Đây là sự thật sao?
Có phải các anh đang lừa tôi không thế”.
Ryan không trả lời, chỉ tao nhã búng tay một cái.
Soạt!
Phía sau lập tức có người mở hộp quà thuỷ tinh tinh xảo kia ra, một bộ áo cưới sáng rực và tao nhã như ánh trăng xuất hiện, ánh sao chớp loé, cực kỳ hấp dẫn, ánh sáng nháy mắt bao phủ tất cả mọi người.
“Đây thật sự là Nữ Thần Ánh Trăng đấy!”
Vô số người ngạc nhiên, hoan hô, kích động, vẻ mặt khác nhau.
Chỉ có Chu Dĩnh không nhịn được cảm xúc trong lòng nữa, cô ta che môi, giọng nói run rẩy, nước mắt bắt đầu tuôn rơi:
“Anh...”
Khi mọi người châm chọc cô ta, lấy cô ta ra làm trò đùa, xem thường thậm chí là giãm lên lòng tự trọng của cô ta.
Chỉ có Sở Phàm, cũng chỉ có Sở Phàm. Chàng trai từ nhỏ đã quơ gậy trúc bảo vệ mình ở sau lưng này vẫn đứng ra như trước đây, tặng cô ta một món quà vô
cùng to lớn, cũng đã lấy lại lòng tự trọng cho cô ta!
Thì ra anh vẫn còn thương mình, vẫn bảo vệ mình, cưng chiều mình như thế.
Cho dù bây giờ mình đi sai đường, cho dù mình đối xử không tốt với anh, cho dù bây giờ mình không còn gọi anh một tiếng “anh” nữa.
Thì anh vẫn luôn là người anh trai yêu thương mình kia...
“Anh!”
Trong đám người, Chu Dĩnh lau nước mắt chạy ra ngoài, không thể khống chế được nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Dĩnh Dĩnh..”, Tôn Minh Hưng sửng sốt muốn đuổi theo, nhưng Nữ Thần Ánh Trăng khiến mọi người chấn động chen lấn nhau, anh ta hoàn toàn không thể tìm thấy lối ra, chỉ có thể vô lực vung tay.
Bên ngoài khách sạn, Chu Dĩnh tay run rẩy lấy điện thoại ra, không nhịn được nước mắt liên tục rơi xuống, cô ta đỏ mắt gọi cho số điện thoại mười mấy năm nay chưa từng liên lạc kia.
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói vừa hấp dẫn vừa dịu dàng: “Nhận được quà chưa? Có thích không”.
“Anh...”
Cuối cùng Chu Dĩnh cũng không nhịn được tâm trạng đã sụp đổ, nghẹn ngào khóc to, nước mắt tuôn rơi làm nhoè đi lớp trang điểm:
“Hu hu, anh, em sai rồi, xin lỗi, thật xin lỗi. Mấy năm nay em bị lợi ích che mờ hai mắt, em trở nên cay nghiệt, trở nên lòng dạ hẹp hòi, đều là lỗi của em, em không nên đối xử với anh như thế, không nên cười nhạo anh, gài bãy anh cùng với Minh Hưng, tất cả chuyện này đều là lỗi của em”.
“Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người hiểu em nhất, bảo vệ em nhất, em nên hiểu ra sớm hơn, em nên hiểu ra sớm hơn. Hu hu, anh, anh có thể tha thứ cho em không?”
Đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, Chu Dĩnh nhỏ giọng nức nở, vừa căng thẳng vừa vô cùng uất ức.
Một lúc lâu sau đó, Sở Phàm cười cưng chiều: “Con bé ngốc, từ nhỏ đến lớn, anh có từng trách em bao giờ chưa”.
Chu Dĩnh lập tức đổi khóc thành cười, hốc mắt ươn ướt, nhưng lại cười rất tươi.
Lúc này, vách tường vô hình giữa hai anh em cuối cùng cũng sụp đổ, xoá tan hiềm khích lúc trước.
“Anh, ngài mai trên lễ cưới của em, em hy vọng anh có thể đến, anh nhất định phải đến đấy”, Chu Dĩnh lau nước mắt, kích động mà chờ mong nói:
“Em muốn anh tự mình choàng khăn cưới lên cho em, nhìn em gái anh nở mày nở mặt, hạnh phúc gả ra ngoài!”
Sở Phàm ở đầu bền kia điện thoại cười to đáp: “Được!”
Chu Dĩnh cúp máy, vui đến bật khóc, không thể kiềm chế được cảm xúc.
Mà cùng lúc đó, trong biệt thự Hải Đường Uyển, La Cường. mặc quân phục thẳng thớm, nét mặt nghiêm túc, đi đứng trang nghiêm, tay cầm một bộ quân trang dày nặng đầy äp vinh dự, đưa tới trước mặt Sở Phàm.
“Báo cáo Long thủ, quân phục tướng quân của anh đã đến rồi đây!”
Bàn tay Sở Phàm hơi run rẩy chạm vào người bạn cũ ở bên anh trong mười năm mưa gió, Nam chinh Bắc chiến kia, cảm thấy như máu trong người cũng sôi sục theo.