Chu Dĩnh bị bọn họ làm khó, trở thành công cụ mặc cho người ta đùa giỡn, cô ta uất ức và đáng thương rụt đầu như một con đà điểu, chỉ hận không thể chôn đầu vào trong đất.
Đường Ngân thấy hết tất cả mọi chuyện, nhưng bà ta lại rất hài lòng với cách làm của mấy con cháu nhà họ Tôn, trong mắt bà ta, đây chính là “dạy dỗ" Chu Dĩnh, để cô ta hiểu tôn tỉ trật tự sau khi bước vào nhà họ Tôn, đừng không biết trời cao đất rộng, tuỳ ý làm bậy.
“Đúng vậy, Chu Dĩnh, gọi điện thoại cho anh trai Sở Phàm kia của cô hỏi thử đi”, Đường Ngân tỏ vẻ châm chọc, hứng thú nở nụ cười:
“Tuy anh trai gì đó kia của cô làm lính to mười năm mà không có chút công lao nào, cũng chẳng có chức vị. Nhưng nói không chừng, nói không chừng thật sự tích góp được cho cô một khoản tiền lớn, bỏ ra ba trăm triệu mua bộ Nữ Thần Ánh Trăng kia cho cô đấy”.
“Thế giới này luôn rất thần kỳ mà”.
Đám người nhà họ Tôn đều cười to, tiếng cười vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng Chu Dĩnh cũng không chịu được sự sỉ nhục này nữa, cô ta đứng phắt dậy, sắc mặt u ám nói ăn no rồi, mọi người ăn ngon miệng”.
Chu Dĩnh mặt xám mày tro rời đi, mấy cô gái của nhà họ Tôn cảm thấy không thú vị, trợn mắt xem thường, phất tay. tiếp tục chơi điện thoại.
“Hừ, thứ gì đâu, thật sự cho răng gả vào nhà họ Tôn chúng ta là đã từ gà rừng biến thành phượng hoàng rồi à, gà rừng sẽ mãi mãi là gà rừng thôi”, Đường Ngân liếc nhìn bóng lưng Chu Dĩnh một cái, lắc lắc ly vang đỏ, cười lạnh nói:
“Không nhìn xem mình là cái thá gì, còn hy vọng xa vời muốn được mua một bộ váy cưới mới, kết hôn làm ra vẻ mà thôi, mặc xong chẳng phải cũng vứt đi sao? Tôi thuê cho nó một bộ còn làm mình làm mẩy với tôi, may cho nó là người làm mẹ như tôi lòng dạ bao dung, lười chấp nhặt với nó”.
Một cô gái mặt trứng gà cười khúc khích: “Dì Đường, có 205 người ta còn nghĩ nhà họ Tôn chúng ta phải mua một Thần Ánh Trăng” cho người ta đấy”.
Đường Ngân cười khẽ, châm chọc nói: “Dì cũng muốn mua cho nó lắm, nhưng nó có tư cách mặc không”.
“Dì đã sớm tìm thầy bói cho nó rồi, nó có mạng nghèo. khó cả đời, không thể hưởng phúc, dì làm thế cũng vì tốt cho nó thôi”.
Mấy phụ nữ của nhà họ Tôn ở xung quanh cười rộ lên, cực kỳ hoà thuận vui vẻ...
Ken két... Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Một nhóm người mặc đồ vest vây quanh một anh chàng phương Tây đẹp trai tóc vàng mắt xanh, khí phách phi thường bưng một bó hoa lớn và hộp quà đắt tiền bước vào trong hội trường, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Các người là?”, Đường Ngân vô thức đứng lên.
“Cho hỏi ai là cô Chu Dĩnh?”, anh chàng phương Tây quét mắt nhìn một vòng, mang theo khí thế không giận tự uy, nếu không phải người ngồi lâu trên địa vị cao hoàn toàn không thể có khí chất như vậy được.
Mấy người nhà họ Tôn tỏ vẻ nghi ngờ, đều đưa mắt nhìn về phía Chu Dĩnh mới đi toilet về.
. Là tôi”, Chu Dĩnh bước tới, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.
“Thưa cô Chu Dĩnh, rất hân hạnh có thể tham gia lễ cưới của cô, ở đây, tôi đại diện tất cả nhân viên của tập đoàn bày tỏ lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất với cô, chúc cô tân hôn vui vẻ”.
Anh chàng phương Tây đẹp trai cười nho nhã, thân sĩ khom người cúi đầu hôn nhẹ một cái lên tay Chu Dĩnh.
“Cảm ơn, cảm ơn các anh”, đầu óc Chu Dĩnh hơi trống rỗng, cô ta ngơ ngác nhìn những người trước mặt, hơi mơ hồ.
Hình như cô ta đâu có quen biết gì với anh chàng phương Tây đẹp trai này đâu nhỉ.
“Mạo muội hỏi một câu, các anh là?”
Anh chàng phương Tây cười tươi nói: “Tôi tên Ryan, tổng giám đốc ở Đông Hoa của tập đoàn VL, hôm nay được anh Sở Phàm nhờ vả, đặc biệt lấy áo cưới “Nữ Thần Ánh Trăng” của
tập đoàn chúng tôi làm quà cưới cho cô”.
“Quý cô, vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của cô, đây là vinh hạnh của tập đoàn VL chúng tôi”.
Âm...
Cả hiện trường lập tức trở nên xôn xao như vừa ném vào. một quả bom.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!