Sở Phàm đã từng nhìn thấy sự tuỳ tiện của con nhóc Vân Mộc Văn này rồi, nhưng anh không ngờ cô nhóc này lại ngang tàng như thế, cái gì cũng dám nói.
Vân Mộc Thanh cũng suýt sặc cơm, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, không vui trừng em gái mình một cái: “Đừng có nói hưu nói vượn ở đây, Đan Đan đang ở đây đó, dạy hư trẻ con”.
Vân Mộc Văn bĩu môi, cái đứa nhóc tinh quái kia còn cần người khác dạy hư à? Toàn nói quá.
“Đúng vậy, cháu không đồng ý”, Đan Đan giơ bàn tay mũm mĩm lên kháng nghị, cô bé dẩu cao cái miệng nhỏ, nói một câu đầy hàm ý: “Dì nhỏ, dì cũng muốn ngủ cùng bố cháu ư, vậy chẳng phải buổi tối ba người sẽ càng ầm ï hơn sao? Cháu cũng sẽ càng ngủ không ngon hơn rồi”.
“Đêm qua, mẹ vừa kêu vừa la, âm ï đến mức cháu ngủ không được luôn”.
Cô bé chớp mắt, ngây thơ ngốc nghếch nói: “Cái gì mà “thật thoải mái, 'đừng dừng lại, rnạnh hơn một chút loạn lên hết... Dì nhỏ, đây là ý gì thế ạ”.
Sở Phàm: “II”
Vân Mộc Thanh: “!III”
Vân Mộc Văn há hốc miệng, trong đôi mắt đẹp nhanh chóng dấy lại ngọn lửa nhiều chuyện, nhìn Sở Phàm và Vân Mộc Thanh từ trên xuống dưới với ánh mắt sâu xa:
“Chị, anh rể, hai người có chuyện hay nha...
“Wow, hai người phát triển nhanh thế, thế này cũng quá nhanh, quá kích thích rồi đó”.
Mặt Sở Phàm đen lại, trực tiếp nhét một cái bánh bao vào. miệng con nhóc kia.
Mặt của Vân Mộc Thanh cũng nóng rát, cô vừa xấu hổ vừa tức giận véo tai Đan Đan: “Trẻ con thì hiểu cái gì, nói hưu nói vượn, con biết cái gì chứ”.
“Bố mẹ... Bố mẹ không có xảy ra chuyện gì hết, Sở Phàm chỉ mát xa, ngâm chân giúp mẹ mà thôi...”
Đan Đan bất mãn vung tay phản kháng: “Đan Đan chưa từng nói dối bao giờ cả, mẹ vu oan con!”
“Đúng vậy đúng vậy, chị, chị đừng có vu oan giá hoạ như thết”, Vân Mộc Văn bế Đan Đan lên, vẻ mặt kích động: “Đan Đan, dì nhỏ mời cháu đi uống trà sữa, cháu kể lại cho dì nghe chỉ tiết chuyện tối qua được không”.
“Được ạ được ạ”, cô nhóc vui vẻ gật đầu, không chút do dự bán đứng Vân Mộc Thanh.
“Này, hai đứa trở về cho chị”, Vân Mộc Thanh tức giận giậm chân: “Đúng là con nhóc vô ơn!”
Sở Phàm tỏ vẻ cạn lời, đây đúng là con ruột chuyên hãm hại bố mà.
Trong nháy mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, bầu không khí hơi xấu hổ và mờ ám.
Sở Phàm ho khan, liên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh: “Mộc Thanh, chuyện tối qua, chúng ta...
“Tối qua hai chúng ta có chuyện gì chứ?!”
Vân Mộc Thanh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời anh, sát khí dữ dội bắt đầu dâng lên trên người cô, giống như chỉ cần nói một câu không vừa ý sẽ chặt Sở Phàm ra làm tám khúc vậy, vô cùng nguy hiểm.
Sở Phàm chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: “Ý tôi là chuyện mát xa ngâm chân cho em, sau này chúng ta đến phòng khách làm đi, nếu không rất dễ khiến người ta hiểu lầm”.
“Coi như anh biết điều”.
Lúc này Vân Mộc Thanh mới kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sát khí dữ dội trên người dần mất đi, đỏ mặt cúi đầu rời đi.
Sở Phàm hơi bất đắc dĩ cảm thán: “Làm đàn ông thật là khó”.
Anh nhàm chán tiếp tục ăn bữa sáng. “Reng reng reng....”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe máy, đầu bên kia vang lên tiếng Tổng giám đốc Ryan. của tập đoàn VL:
“Thưa Quỷ Vương, theo yêu cầu của anh, tôi đã tự mình xuất phát rồi, chắc chản sẽ đưa bộ “Nữ Thần Ánh Trăng' này vào tay em gái anh”.
“Được, vất vả rồi”, Sở Phàm nói mấy câu khách sáo rồi cúp máy.
"Ngày mai, Dĩnh phải kết hôn rồi", Sở Phàm đưa mắt nhìn về phía xa, trong đầu đều là hình ảnh cô nhóc thích khóc cột tóc hai sừng chạy theo sau mông mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!