Anh nhếch miệng cười lạnh, khinh thường lạnh lùng lại mang theo sự sắc bén!
Xem ra mình vẫn quá khiêm tốn, quá nhân từ rồi!
Khiêm tốn đến mức khiến bọn họ quên mất là ai lãnh đạo ba trăm nghìn quân, không sợ hy sinh giúp bọn họ giành lấy giang sơn thái bình này.
Nhân từ đến mức khiến bọn họ quên mất Quỷ Vương ngày xưa đại sát tứ phương, tắm máu thế giới ngầm phương Tây có uy nghiêm không thể khinh nhờn thế nào.
“La Cường, liên hệ với chiến khu Tây Dã, kêu bọn họ nhanh chóng đưa đồ tướng quân của tôi đến đây!", Sở Phàm đứng thẳng người nhìn thành phố đèn đuốc sáng trưng bên dưới.
“Hôm hôn lễ nhà họ Chu, tôi muốn đích thân có mặt, trút
La Cường lập tức nghiêm túc đồng ý: “Vâng”.
Đường Thanh Sang - giám đốc tỉnh trước đây của Giang Bắc, quan lớn cấp hai, có thế lực lớn?
Sở Phàm cười khinh bỉ, chậm rãi duỗi tay ra: “Tôi rất muốn xem thử cụ ta có chịu được một chưởng này của tôi
không”.
Số quan lớn cấp hai chết dưới tay anh, e rằng còn lớn hơn cả số tuổi của Đường Thanh Sang nữa.
Ban đêm, mây đen dày đặc, gió lớn nổi lên.
Thành phố Giang Lăng này sắp thay đổi thời thế rồi!
Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm đang bận rộn trong phòng bếp nấu bữa sáng cho mọi người, Vân Mộc Văn đi chân trần kích động la hét chạy bịch bịch xuống lầu.
“A, chết mất, tin tức lớn, tin tức lớn!”
Cô ấy cầm điện thoại trợn tròn mảt, khoa chân múa tay vui vẻ nói: “Chị, anh rể, hai người biết gì không, tối hôm qua bộ áo cưới Nữ Thần Ánh Trăng được gọi là 'hiếm có tuyệt thể" của thành phố Giang Lăng kia bị người ta mua mất rồi, trời ạ”.
Sở Phàm hờ hững đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trên mạng, trên tivi đều đang đưa tin về vị đại gia thần bí hào. phóng bỏ ra bốn trăm triệu mua lại bộ “Nữ Thần Ánh Trăng” kia.
Gần như chỉ trong một đêm, cả Giang Lăng đều trở nên sôi trào, cảm khái suy đoán rốt cuộc là nhân vật lớn nào lại giàu có và kinh khủng đến thế!
Dù sao tập đoàn VL có quy định nghiêm khắc, muốn mua lại bộ Nữ Thần Ánh Trăng này không chỉ phải trả được cái giá ba trăm triệu, còn phải có sức ảnh hưởng và bối cảnh nhất định, nếu không hoàn toàn không xứng có được nó.
Cũng vì điều này, cho nên đến bây giờ kiểu áo cưới Nữ Thần Ánh Trăng chỉ có hai mươi bộ này chỉ mới bán ra năm bộ mà thôi.
Mỗi một người mua được đều là nhân vật lớn được trời ưu ái, quyền thế ngập trời.
Vân Mộc Thanh chỉ đưa mắt nhìn qua, bình tĩnh ồ khẽ một tiếng, tao nhã ăn bữa sáng: “Bị mua rồi thì sao?”
“Thì sao á? Trời ạ, chị, sao hai người có thể bình tĩnh vậy chứt”, Vân Mộc Văn đã sắp sụp đổ rồi, cô ấy kích động nói: “Đó chính là Nữ Thần Ánh Trăng, là giấc mơ của 'hàng tỷ thiếu nữ đó, không ngờ đã bị người ta mua đi mất rồi, chẳng lẽ chị không tò mò, không kích động ư?”