Cô nhằm đôi mắt lại, im lặng hưởng thụ cảm giác tê dại và thoải mái này, tròn bốn năm phút đồng hồ sau mới thở dài một hơi, cảm thấy xương cốt trên người mình nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Ừm, thoải mái ghê, anh, anh đừng ngừng, mạnh hơn chút đi”.
Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Vân Mộc Thanh, cô nói khẽ, vừa mới thốt ra khỏi miệng, đột nhiên ý thức được câu này hết sức mờ ám, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Cái đồ khốn này, chắc chẳn bây giờ anh ta đang len lén cười dung tục, chuẩn bị nhìn mình xấu mặt đây mà”.
Trong lòng Vân Mộc Thanh nghĩ như thế, nhưng vừa mới đảo mắt, cô lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Bây giờ, Sở Phàm đang cầm bàn chân cô trong đôi tay của mình, anh mát xa các huyệt vị của bàn chân môt cách nhẹ nhàng và thành thạo, gương mặt cương nghị ấy hết sức nghiêm túc và tập trung, không hề lơ đễnh một chút nào chứ đừng nói đến tỏ vẻ dung tục không đứng đắn.
Đột nhiên Vân Mộc Thanh cảm thấy hơi áy náy và cảm động, cái tên này thật là.
“Lòng bàn chân là cung phản xạ của con người, bước. chân phản chiếu nội tạng của con người, huyệt Thái Bạch, huyệt Trung Phong, huyệt Hành Gian của em có cảm giác tê dại khi xoa bóp, chứng tỏ rãng dạ dày và gan không khỏe lảm, hơn nữa, cơ thể của em bị lạnh...”
Sở Phàm nhíu mày lại, giọng nói của anh nhuốm vẻ tự trách: “Em còn trẻ như thế mà cơ thể đã yếu ớt như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi em thành bà già chẳng phải bệnh tật khäp người sao?”
“Anh mới là bà già đấy?”, Vân Mộc Thanh phì cười, cô nũng nịu trách móc.
Rồi sau đó, cô nói nhẹ nhàng: “Cũng hết cách rồi, sau khi sinh Đan Đan là tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Vân. Để kiếm tiền sống, tôi thường xuyên tăng ca thức khuya, còn phải làm phục vụ trong quán cà phê để kiếm thêm, ăn cơm cũng là cơm lạnh, dầm mưa mãi, dần dần thành thế này thôi...”