Quản lý cao tầng trong buổi triển lãm đều trố mắt, bọn họ ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa thì đập mông xuống đất.
Sở Phàm chỉ gật đầu nhẹ, anh không nói năng gì.
Chäc hẳn ông Leiden từ phương Tây xa xôi đã dặn dò con trai mình, bảo hắn đích thân đón đây tiếp đón anh, để tránh thất lễ, khiến cho mình nổi giận.
Còn Ryan lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Phàm giống. hệt như người hầu đang chờ nghe lệnh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hóa đá ngay lập tức, giống như bức tượng điêu khắc đang sầu muộn vậy.
Má, má ơi, chuyện gì thế này!
Ryan là thái tử của tập đoàn VL, sau này sẽ thừa kế gia sản triệu tỷ, địa vị cao quý, được gia tộc yêu thương. Đến vương tử trong Hoàng thất mà hẳn cũng có thể chỉ tay vào mặt mắng xối xả.
Nhưng bây giờ... Không ngờ anh ta lại khom lưng uốn gối trước mặt người thường như Sở Phàm, hèn mọn như một người hầu.
Rốt cuộc thân phận của anh là gì.
Mấy chục nhân viên trong buổi triển lãm, cùng với cả Vân Mộc Thanh và khách hàng ở đây, tất cả đều há hốc miệng mồm, đầu óc trống rỗng.
Gương mặt Sở Phàm rất bình tĩnh, anh chỉ ung dung đi vài bước, muốn đến gần xem “Nữ Thần Ánh Trăng' nằm trong tủ thủy tỉnh.
“Thưa anh, để, để tôi giúp anh”, cô gái mặc đồng phục, ra vẻ kiêu ngạo kêu Sở Phàm tránh xa hồi nãy vội vàng gỡ dây chăn cho anh, mời anh vào trong với gương mặt kính trọng và sợ hãi.
Mấy vị lãnh đạo trong buổi triển lãm cũng đích thân giúp Sở Phàm mở tủ thủy tinh, lấy vật báu quý hiếm có Nữ Thần Thủy Tỉnh ấy ra.
Nực cười, đây là ông lớn mà đến cả thái tử tập đoàn bọn họ còn phải khom lưng uốn gối, đừng nói là nhìn thử Nữ Thần Ánh Trăng, cho dù kêu bọn họ đốt hết tất cả hàng hóa riêng trong buổi triển lãm đi chăng nữa cũng không có ai dám oán trách một câu nào.
Sở Phàm giơ tay sờ thử Nữ Thần Ánh Trăng, sau khi cảm thấy mọi phương diện đều rất khá, anh mới cười cười: “Được lảm, lấy cái này đi, miễn cưỡng có thể làm quà được”.
Tất cả mọi người ở đây đều co rút khóe miệng, suýt nữa đã phun ra máu tươi.
Đây là Nữ Thần Ánh Trăng, vật báu hiếm có giới hạn 20 chiếc của tập đoàn VL đấy, trong miệng anh ta lại chỉ là miễn cưỡng tặng được' thôi sao.
Rồi sau đó, Sở Phàm nói tiếp: “Đóng gói lại đi”.
“Vâng”, không ngờ Ryan ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Phàm lại đích thân đi đóng gói cho Sở Phàm, trông có vẻ rất cung kính và thành thạo.
“Ba trăm triệu, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho tập. đoàn cái người, sẽ không thiếu xu nào đâu”, giọng nói của Sở Phàm rất bình tĩnh.
Ryan vội vàng xua tay, hắn vừa mừng vừa lo: “Không, không cần, bố tôi đã dặn đi dặn lại, anh thích tác phẩm của tập đoàn chúng tôi thì đó là vinh dự của chúng tôi, xem như chúng tôi tặng cho anh”.
Đừng nói đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Sở Phàm, chỉ với linh cảm “Trái Tim Đại Dương' mà anh cung cấp cho ông Leiden vào mấy năm trước thôi đã đủ cho tập đoàn bọn họ kiếm được vài tỷ rồi, một Nữ Thần Ánh Trăng nhỏ nhoi có đáng là gì đâu?
“Cậu thấy tôi có bao giờ cầm không đồ của người ta không?”
Sở Phàm chỉ cười nhẹ: “Cậu cứ yên tâm nhận tiền đi. Chỉ có điều ngày mai cần
cậu cử người đưa váy cưới đến cho em gái tôi, làm được. không?”
“Anh đã dặn dò thì chắc chẳn chẳng có vấn đề gì cả”, Ryan vội vàng khom lưng, hắn rất cung kính. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Ryan khom lưng uốn gối khiến cho sắc mặt cô gái mặc. đồng phục và cậu chủ ban nãy đều trắng bệch, bọn họ run rẩy sợ hãi, chỉ e rằng mình đắc tội với Sở Phàm, bị ông lớn như thế báo thù.
Nhưng Sở Phàm chỉ cười nhẹ, làm gì còn nhớ đến con sâu cái kiến như bọn họ.
“Đi thôi, mình về nhà”, Sở Phàm chọt chọt Vân Mộc Thanh đang ngẩn người ra đó rồi ung dung đưa người đẹp về nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!