“Đi thôi, chúng ta qua đó xem”.
Sở Phàm nói dứt khoát, anh kéo Vân Mộc Thanh đi, vào. giây phút ấy, Vân Mộc Thanh ngạc nhiên đến há hốc miệng, trái tim cô đập thình thịch, vừa căng thẳng lại vừa hoảng sợ.
Không ngờ Sở Phàm lại dẫn mình đi xem đồ cưới? Lế nào, lẽ nào anh ấy muốn cầu hôn mình à?!
Suy nghĩ này vừa mới nảy sinh trong lòng cô, gương mặt Vân Mộc Thanh lập tức nóng bừng, trong lòng vừa cảm thấy bối rối vừa căng thẳng, cô cắn đôi môi đỏ, nói ấp a ấp úng: “Sở Phàm, tôi cảm thấy, có phải anh hơi kích động rồi không...”
“Chúng, chúng ta còn chưa, còn chưa đến bước đó mà”.
Vân Mộc Thanh ngượng nghịu khó xử, giống như có con nai con đang chạy loạn trong lòng, cô ngơ ngác trước hành động đột ngột của Sở Phàm.
Anh liếc mắt nhìn gương mặt vừa ngượng ngùng lại vừa căng thẳng của Vân Mộc Thanh, đến lúc này mới biết mình bị cô ấy hiểu nhầm rồi.
Anh cười bất đắc dĩ: “Mộc Thanh, em đừng hiểu lầm, em gái Chu Dĩnh của tôi sắp kếp hôn nên tôi muốn tặng quà cưới cho con bé, bởi thế tôi mới gọi em theo, nhờ em giúp tôi lựa một bộ váy cưới”.
Sở Phàm hơi cảm khái: “Lớn đến chừng này tuổi rồi, tôi nhớ mình vẫn chưa tặng con bé được món quà nào cho ra dáng cả. Kết hôn là chuyện lớn của cả đời người, tôi làm anh, thế thì phải tặng sự chúc phúc đáng quý nhất”.
Hồi sáng ở trung tâm thương mại, mặc dù mình đã âm thầm trả tiền chuỗi dây chuyền kim cương năm trăm tám mươi nghìn tệ kia, cũng dứt khoát mua một lèo mười mấy món trang sức cho Chu Dĩnh.
Nhưng trong lòng Sở Phàm, những thứ ấy đều quá tùy tiện qua loa, em gái của Sở Phàm anh làm đám cưới thì phải rực rỡ, thu hút hết mọi ánh nhìn mới được.
Món quà lớn lần này bắt buộc phải chọn cẩn thận, khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ hâm mộ.
“Hóa ra là thế, anh nói sớm đi chứ”, Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô bực bội trừng mắt nhìn Sở Phàm, làm cô sợ muốn chết, cứ nghĩ Sở Phàm muốn cầu hôn mình, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý kia mà.
Nhưng sau đó, không ngờ trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác mất mát và buồn bã, dường như thứ vốn thuộc về cô đã bị Chu Dĩnh cướp đi mất.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô hừ lạnh đầy kiêu ngạo: “Dù gì cũng đâu phải mua cho tôi, kéo tôi đi theo làm gì, khoe khoang hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết, ân ái lắm à?”
Sở Phàm cũng ngửi thấy được mùi chua quen thuộc trong không khí, anh thừa biết Vân Mộc Thanh lại bảt đầu ghen rồi, nếu như không xử lý ổn thỏa thì có thể sẽ biến thành “cuộc chiến tranh lạnh' đáng sợ.
Nhưng sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm thực chiến, Sở Phàm đã nắm được chiến thuật nòng cốt để làm vui lòng vợ mình.
Anh lập tức khen ngợi một cách chân thành: “Đó không phải là vì người đẹp Vân có gu thời trang cao nhất, có mắt thẩm mỹ nhất, những món đồ tinh tế như váy cưới thì người thô tục như chúng tôi làm sao hiểu được”.
“Thế thì còn tạm, nể tình anh chân thành nên tôi mới giúp anh lần này đó”.
Vân Mộc Thanh cười tươi tắn, cô nhấc đôi chân dài thon thả đi vào trong trung tâm triển lãm.
Sở Phàm cũng cười cười, nhìn bóng lưng uyển chuyển của người đẹp, lòng anh thầm dao động... Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Vân Mộc Thanh, yên tâm đi, anh đã chuẩn bị váy cưới cho em từ lâu lắm rồi, đó là món quà độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, cũng là toàn vũ trụ này, chỉ thuộc về một mình em mà thôi”.
Đợi đến khi anh thú thật thân phận, cả gia đình nhận lại nhau, anh sẽ đích thân mặc chiếc áo cưới có một không ai đó lên người em.
Khiến cho cả thế giới này biết răng, em là vợ của Sở Phàm anh, là người mà anh yêu nhất trong suốt cuộc đời này!
Anh tin rằng, ngày ấy đã sắp đến rồi.
Sở Phàm điều chỉnh lạ tâm trạng rồi cùng Vân Mộc Thanh đi vào trong trung tâm triển lãm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!