Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

“Tuy là vậy, nhưng mẹ cũng không nên ra tay đánh cô ấy chứ, anh trai Sở Phàm của cô ấy cũng có chút lai lịch và quyền thế, không dễ động vào đâu”, Tôn Minh Hưng nghĩ lại còn thấy rùng mình, sợ hãi nói.

Lần trước lúc ở hộp đêm Kim Sa, anh ta cũng biết được năng lực của Sở Phàm, ngay cả người ngang ngược có dã tâm như Mã Minh Nguyên cũng phải kính cẩn lễ phép với anh.

Hơn nữa Sở Phàm cũng đã cảnh cáo, nếu anh ta còn dám bắt nạt Chu Dĩnh thì chắc chắn sẽ khiến anh ta phải trả giá gấp trăm lần. Giờ nghĩ lại, đầu cũng toát đầy mồ hôi.

“Con trai, con sợ gì chứ, mẹ gánh hết cho conl”, Đường Ngân cười khẩy một tiếng, nói với thái độ kiêu ngạo: “Nói thật với con, ông ngoại cũng sẽ tới tham dự đám cưới lần này của con đó biết không, có ông ngoại ra mặt thì cả Giang Bắc này thì ai dám lỗ mãng?”

“Ông ngoại?”, Tôn Minh Hưng đột nhiên đắc chí, kích động vô cùng.

Ông ngoại anh ta là Đường Thanh Sang, từng là giám đốc tỉnh Giang Bäc, cả khu Giang Bäc do một tay ông ta nằm quyền.

Tuy giờ Đường Thanh Sang đã về hưu lâu rồi, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta vẫn không hề suy giảm, học trò của ông ta có mặt trong khắp ba lĩnh vực quân đội, chính trị và thương mại, những người đức cao vọng trọng nhiều vô kể.

Không nói đâu xa, thủ trưởng của Giang Lăng hiện giờ. cũng là do ông cụ một tay đề bạt, mỗi năm tết đến xuân về đều tới nhà thăm, lễ phép gọi một câu Tãnh đạo cữ'.

Đường Thanh Sang đúng là một ngọn núi lớn ở khu Giang Bắc, khẽ động vai một cái là đất rung núi chuyển, ai dám xúc. phạm uy nghiêm?

Tôn Minh Hưng hơi do dự: “Mẹ, nhưng con nghe nói hình như mối quan hệ giữa mẹ và ông ngoại không được tốt cho lắm, suốt hai mươi năm không đi lại rồi”.

Nếu không thì dựa vào mối quan hệ của Đường Thanh Sang, nhà họ Tôn đó đã có thể đi cửa sau ở Giang Lăng, tệ nhất cũng phải thuộc gia tộc lớn có khối tài sản hàng tỷ, chứ đâu phải bình bình như hiện tại.

“Phải, trước kia mẹ không hiểu chuyện, xảy ra xích mích với ông ngoại, cắt đứt quan hệ bố con, rồi mới gả vào nhà họ 'Tôn mãi không phất lên được, lại còn phải nhìn säc mặt bác cả bảo thủ của con”.

Đường Ngân thở dài một hơi, ngạo mạn hừ lạnh nói: “Nhưng hiện giờ tuổi tác của ông ngoại con đã cao, ông ấy chỉ có một mình đứa con gái là mẹ nên đương nhiên sẽ muốn làm lành, muốn cả nhà đoàn tụ”.

“Do đó ông ấy sẽ nhân ngày cưới của con, ra mặt giúp đỡ con. Con trai, từ đó về sau, nhà họ Tôn chúng ta đều có thể đi cửa sau ở trong Giang Bắc rồi, con biết chứ?”

Tôn Minh Hưng kích động vô cùng, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng hừng hực khí thế và quyết tâm.

Phải rồi, có chỗ dựa như ông ngoại thì một Sở Phàm nhỏ bé là cái thá gì chứ?

Tôn Minh Hưng nheo mắt, mặt trời chiếu rọi xuống như soi sáng tương lai của anh ta, một con đường thênh thang rộng mở.

Suy nghĩ bay bổng hiện lên trong đầu anh ta.

Trong đám cưới, dưới hào quang chói lọi của ông ngoại, anh ta kiêu hãnh tự hào đứng trong đám đông, tận hưởng sự quý trọng và ngưỡng mộ của mọi người.

Còn bên dưới khán đài sẽ là gia đình nhà Chu Dĩnh, Chu Long đang cảm động rơi nước mắt và cả Sở Phàm bị dọa cho hồn bay phách lạc, đang run bần bật.

“Sở Phàm ơi là Sở Phàm, mắt nhìn người của anh vẫn quá kém rồi”.

Sau khi chào tạm biệt Chu Dĩnh, Sở Phàm đưa Vân Mộc Văn về biệt thự Hải Đường Uyển.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đan Đan ngoan ngoãn đi làm bài tập. Sở Phàm lại cùng Vân Mộc Thanh ra phố dạo bộ.

Còn bóng đèn Vân Mộc Văn đã bị Sở Phàm xua đi từ lâu rồi, cô ấy tức giận đi rửa chén dọn dẹp nhà cửa, gánh vác trách nhiệm “bảo mẫu nhở lên vai.

Ánh đèn bừng lên rực rỡ, trung tâm thành phố Giang Lăng, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, long lanh ấm cúng.

Vân Mộc Thanh và Sở Phàm kề vai sánh bước trên con đường thành phố Giang Lăng, cảm nhận ngọn gió mát mẻ thoang thoảng bên tai, cảnh đêm leo lắt đèn hoa khiến cho. con người cảm thấy lãng mạn và mộng ảo.

'Trông bọn họ giống như đôi tình nhân đang say đảm yêu đương, khiến cho không ít người qua đường phải ngoái đầu liếc nhìn.

Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, dòng suy nghĩ ngổn ngang, gương mặt cô không khỏi đỏ ửng, thầm nhủ một câu trong lòng: Hứ, ai là người yêu của anh ta kia chứ.

“Sở Phàm, đã đi một lúc lâu läm rồi, rốt cuộc anh muốn dẫn tôi tới đâu? Tôi còn phải về nhà phụ đạo Đan Đan làm bài tập nữa”, Vân Mộc Thành hờn mát, cái tên này chẳng nói năng gì suốt dọc đường, đúng là cái đồ đầu gỗ.

Sở Phàm mỉm cười, chỉ tay về đằng trước: “Đến rồi”.

Vân Mộc Thanh nhìn về hướng ấy, trong trung tâm thương mại thời thượng, một cửa hàng đang tổ chức triển lãm áo. cưới, đèn đuốc sáng trưng, bài trí vừa lãng mạn lại vừa sang trọng, cùng với các món đồ cao cấp của nhãn hàng nổi tiếng như áo cưới, nhãn kim cương, đá quý đắt tiền, thu hút vô số con trai con gái trẻ tuổi vây quanh.

Sở Phàm nói: “Hai tháng gần đây là mùa cưới, mười mấy nhãn hiệu đồ cưới, trang sức trong và ngoài nước hợp tác mở triển lãm, trưng bày hơn một ngàn bộ áo cưới đắt đỏ, nghe nói còn có vài bộ "hiếm có tuyệt thể nữa, đã tham dự triển lãm ở mười bảy thành phố rồi, đêm nay là ngày cuối cùng ở thành phố Giang Lăng”.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!