Người từng thân giờ lại như người dưng.
Cô ta chẳng nhận được sự che chở dịu dàng của cậu bé đó nữa.
“Sở Phàm”.
Chu Dĩnh lí nhí một câu, cảm thấy vô cùng xót xa và hối hận, cô ta khế cắn môi.
Nếu anh ở bên cạnh, nếu bản thân cô ta có thể hiểu anh hơn, không lạnh nhạt ác ý như vậy nữa...
Thì ai dám ngang nhiên bắt nạt cô ta chứ?
Chu Dĩnh cúi đầu, vùi đầu vào sâu bên trong như một con đà điểu, cô ta muốn trốn tránh thế giới thật đầy đáng sợ này.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên bên cạnh cô ta vang lên hàng loạt tiếng bước chân, một giọng nói quen thuộc và địu dàng vang lên bên tai.
“Em vẫn giống y như hồi nhỏ, cứ khi nào không vui là lại chạy tới nơi không người, khóc lén”.
Người này, người này là?
Chu Dĩnh hơi khó tin, ngẩng đầu lên như thể đang mợ, rồi sau đó không kìm được mà òa khóc.
Trước mặt là bóng dáng của Sở Phàm không biết đã đứng cạnh cô ta từ khi nào.
Chàng trai gầy yếu như cây gậy trúc ngày đó giờ đã lớn lên và trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, dáng người thẳng tắp, vô cùng khí chất.
Nhưng cảm giác an toàn và ấm áp ở trên người anh lại chẳng hề đổi thay.
Chu Dĩnh nghẹn lời, đôi môi khẽ mở như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nước mắt lại rơi lã chã.
“Trên đường tới đây anh tình cờ thấy một quán bánh ngọt, bánh quy hạnh nhân vừa mới ra lò, em muốn thử không?”, Sở Phàm ngồi cạnh cô ta, mở gói giấy kraft đựng món bánh mà cô ta thích ăn nhất ra.
Cảm xúc của Chu Dĩnh như vỡ òa, cô ta cầm lấy cả gói bánh quy hạnh nhân, ăn từng miếng lớn, ăn phồng mồm trợn mép, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Cảm động, uất ức và cả áy náy tự trách!
“Ăn từ từ thôi, anh ở đây, vẫn luôn ở đây”, Sở Phàm khẽ nói, yêu thương xoa đầu cô gái bên cạnh.
Giờ phút này, Chu Dĩnh chẳng thể kìm nổi cảm giác suy sụp, cô ta nhào vào lòng Sở Phàm, òa khóc nức nở.
Dường như mọi uất ức, mọi tủi nhục và bất bình lúc này đều đang được trút hết ra.
Sở Phàm chỉ im lặng ở bên cô ta, bờ vai rộng và vạm vỡ đó như một ngọn núi to, đem lại hi vọng cuối cùng cho Chu Dĩnh.
Trong đôi mắt anh hiện lên cả tia sát khí: “Anh làm chủ giúp em, để anh đi tìm Tôn Minh Hưng, anh sẽ bắt cậu ta trả lại gấp trăm lần nỗi uất ức mà em phải chịu ngày hôm nay”.
Vừa nãy anh đã thấy hết mọi chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại, anh vô cùng tức giận, muốn trút giận giúp người em gái Chu Dĩnh này.
“Không, không cần đâu”, Chu Dĩnh liên tục lắc đầu, tủi thân nhìn Sở Phàm và nói: “Bọn họ, bọn họ là bậc bề trên, em, sau này em còn phải sống trong nhà họ Tôn nữa”.
Ngụ ý là dẫu sao cô ta cũng là con dâu của nhà họ Tôn, sau này còn gặp nhau nhiều, nên cô ta không muốn làm lớn chuyện.
Sở Phàm nghe vậy, trong lòng bỗng xót xa, nhưng anh vẫn trầm giọng nói: “Vậy cũng không thể để bọn họ bắt nạt em như thế, không ai được bắt nạt em gái của anh”.
“Vâng”.
Cuối cùng Chu Dĩnh đã nín khóc rồi cười, cô ta dựa vào vai Sở Phàm, cảm giác đầy hạnh phúc và an toàn.
Dường như trở về thuở ấu thơ. Khi đó trời trong nắng nhẹ.
Hai người giống như bây giờ, ngồi thẫn thờ trên đỉnh núi trước cửa nhà nhìn mây trôi, nghe chim hót.
Ngồi một phát là hết cả nửa ngày, chẳng thấy tẻ nhạt chút nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!