Đường Ngân nhấc mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Dĩnh, cười một tiếng đầy châm chọc: “Kìa, sao vậy? Mới nói có mấy câu thôi đã tủi thân khóc rồi?”
Bà ta làm ra vẻ bề trên cao cao tại thượng, vừa chậc lưỡi Cô cho răng tôi đang cậy già lên mặt, hay cho rằng làm dâu nhà họ Tôn chúng tôi là ép uổng cô?"
Chu Dĩnh rối rít xua tay: “Dạ không, bác ơi, con không có ý đó".
Hai người dì cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Còn chưa chính thức làm dâu mà đã biết bày trò hờn dỗi. Nếu cô cảm thấy nhà họ Tôn chúng tôi bạc đãi cô thì hối hận bây giờ vẫn còn kịp”.
"Đây là cách con dạy vợ sao Minh Hưng? Chậc chậc, đúng là khiến cho nhà ta nở mặt nở mày”.
Tôn Minh Hưng bị kẹp ở giữa nên khó xử vô cùng, chỉ có thể bấu vào áo Chu Dĩnh mà thì thầm: “Em mau xin lỗi mẹ đi”.
Tuy cảm thấy uất ức nhưng dưới áp lực của những người xung quanh, Chu Dĩnh đành cúi găm mặt: “Con xin lỗi bác, con sai rồi”.
"Thôi thôi đừng, tôi không nhận nổi”, Đường Ngân cười thỏa mãn, điệu đà vặn eo rồi vui vẻ dạo quanh trung tâm thương mại cùng hai người chị em.
Gặp loại con gái này thì phải ra oai phủ đầu trước, bằng không cưới về rồi cô ta sẽ xem trời bằng vung, không xem bà chủ nhà họ Tôn kiêm mẹ chồng ra gì nữa.
Chu Dĩnh cần mạnh vào môi, vừa hít thở sâu vừa tự an ủi bản thân: Không tức giận để có một cuộc sống tốt đẹp.
Sau một hồi đi dạo trong trung tâm, sự chú ý của Chu Dĩnh đã bị thu hút bởi một sợi dây chuyền mang kiểu dáng. độc đáo và phong cách sang trọng, rất phù hợp với khí chất của cô ta. Trong đầu cô đã mường tượng ra hình ảnh mình đeo nó lên trong ngày cưới, nhận lấy những lời chúc phúc của bạn bè và người thân.
"Minh Hưng, món này, Chu Dĩnh níu lấy Tôn Minh Hưng, kích động reo lên.
Tôn Minh Hưng cũng dừng lại, nhưng khi nhìn thấy con số năm trăm tám mươi nghìn tệ, khóe miệng anh ta cứng đờ.
Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà đã đắt như vậy, mua cả bộ trang sức chẳng phải sẽ tốn từ ba đến năm triệu ư? Anh ta nghĩ mà xót ruột, bèn tỏ vẻ do dự.
"Hai đứa còn đứng đó kì kèo cái gì?"
Từ đăng trước, Đường Ngân nhướng mày hỏi với vẻ không vui. Tôn Minh Hưng lúng túng cười khan, chạy đến thì thầm gì đó với bà ta.
"Cái gì? Năm trăm tám mươi nghìn? Sao nó không đi ăn cướp đi!", đôi lông mày dựng đứng, Đường Ngân thấp giọng gắt lên.
Sau đó bà ta bước đến, nhấc sợi dây chuyền kia lên ngắm nghía với vẻ bình thản. Đôi mày dần nhếch cao sau nhiều phen quan sát, bà ta thả nó xuống, nhàn nhạt bình phẩm.
"Kiểu dáng lỗi thời, chất liệu tầm thường mà lại đắt như vậy thì chỉ có lừa đảo, đứa nào ngu lắm mới mua. Đi, chúng ta tiếp tục đi xem”.
Hai người dì cũng cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, kim cương là mô hình lừa đảo Ponzi thường thấy, mua về chỉ chứng tỏ có tiền thôi chứ chẳng lợi lộc gì mấy”.
"Hơn nữa loại dây chuyền này không phải ai muốn đeo cũng được, phải là tiểu thư đài các được dạy dỗ từ nhỏ cơ. Dĩnh Dĩnh à... chậc, thôi cũng xem như miễn cưỡng”.
Ba người khúc khích cười duyên, rõ ràng đang ngầm phê phán rằng kiểu phụ nữ xuất thân bình dân như Chu Dĩnh căn bản không xứng với sợi dây chuyền trị giá mấy trăm nghìn này.
'Tôn Minh Hưng cũng mượn đường mà lên tiếng: “Đấy em xem, mẹ với dì đều bảo nó xấu mà, chúng ta đi chỗ khác chọn tiếp đi”.
Trong lòng Chu Dĩnh bỗng sinh ra cảm giác lạc lõng và chua xót.
Cô ta thật sự rất thích sợi dây chuyền này. Đời người chỉ có một lần kết hôn, cô muốn xuất hiện trong bộ dạng đẹp đế nhất, hoàn hảo nhất, không để lại bất kỳ nuối tiếc nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!