Sở Phàm sờ cằm, thoải mái ăn thịt ngon lành, cực kỳ vui vẻ.
Vân Mộc Văn phồng má nhìn cái bát toàn là mì của mình, lại nhìn cái bát toàn là thịt bò của Sở Phàm, trong lòng các thấy tức giận bất bình hơn.
Cuối cùng cô ấy hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không thèm để tâm nữa, đã làm thì phải làm đến cùng, bèn giành lấy bát mì thịt bò của Sở Phàm ăn ngon lành.
“Này, em...”
“Em gì mà em, người đẹp phải được ưu tiên, có hiểu không?”, Vân Mộc Văn đắc ý cười cong cả mắt, khen không dứt miệng: “Thịt bò thật là thơm”.
“Anh rể, anh ngơ ngác cái gì thế, mau ăn đi, mì này ăn rất ngon, còn ngon hơn cả thịt nữa, em cố ý để lại cho anh đấy”.
Mặt Sở Phàm đen lại, chỉ có thể tức giận ăn bát mì của Vân Mộc Văn, với con nhóc tinh quái này, anh thật sự cũng hết cách.
Vân Mộc Văn thoả mãn ăn no nê một bữa, mắt cô ấy đột nhiên sáng lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ...
Cô ấy và Sở Phàm cùng ăn một bát mì, cái này có tính là hôn môi gián tiếp không?
Phi phi phi, nghĩ cái gì vậy chứ!
Vân Mộc Văn vội bỏ đi suy nghĩ mờ ám kỳ lạ này, mặt trở nên đỏ bừng, trốn tránh nhìn sang chỗ khác, đôi mắt ướt át.
Sở Phàm lại không rảnh quan tâm đến suy nghĩ linh tỉnh của con nhóc này, trong đầu anh lại nhớ lại lúc ở trong quân đội.
Tây Dã hoang vu hẻo lánh, nơi hoang mạc có nhiều bò Tây Tạng, người dân dũng cảm mà chất phác.
Khi đó lúc hạnh phúc nhất là khi chấp hành nhiệm vụ, các cô gái của Tây Dã đội gió lớn gào thét bưng những bát mì thịt bò nóng hôi hổi lên cho mấy anh lính bọn họ, thịt nhiều mì ít, gửi gắm những trái †im thiếu nữ ngây thơ, những đoạn ký ức chân thành tha thiết mà khó quên.
Cũng vì thế nên Sở Phàm mới đi vào quán mì này.
Thịt chắc nhưng không mất dai, nước canh và mì cũng ngon, vừa nhìn đã biết là thịt bò Tây Tạng chính cống của Tây Dã.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!