“Tây Phong Liệt, vâng trăng khuyết giữa buổi sớm đầy sương mù, đường anh hùng dài đăng đẵng, thấm đẫm máu. đàn ông”.
Lúc ánh mắt La Cường nóng rực, Sở Phàm cất tiếng nói: “Lần đầu tiên rượu này chảy qua cổ họng, sẽ cảm thấy đẳng chát thấm vào tận tim phổi, nồng như muốn xé rách cổ họng, giống như đang lăn lộn ở cát vàng Tây Dã, sa mạc mênh mông trăm ngàn dặm, bước chân gian nan”.
“Lần thứ hai chảy qua cổ họng, cảm giác đẳng chát tan biến đi, đượm vị ngọt, là cảm giác mát lạnh thấm vào tận xương cốt, khiến cho tinh thần của con người trở nên sảng khoái! Tựa như nhớ lại người vợ hiền hậu ở nhà, nhớ lại mười dặm hoa đào chốn quê hương”.
“Lần thứ ba chảy qua cổ họng, vị đắng chát và ngọt đều tan biến, chỉ còn sót lại rượu nồng nàn, chấn động lồng ngực! Kể từ đó, tráng chí trong ngực, khí thế hào hùng, trăm ngàn dặm hoang mạc Tây Dã để mặc cho quân ta rong ruổi, giang sơn này đều năm dưới chân ta!”
Sở Phàm nâng ly mời trăng, kêu gào với rượu, cơ thể cường tráng của anh giống hệt như một thanh kiếm sắc tuyệt thế lao vút vào giữa tầng mây.
Vừa mang khí thế hào hùng vừa bi thương!
“Núi xanh chôn xương cốt, cần gì phải lấy da chiến mã bọc thây!”
Đây chính là linh hồn của Quân thần của Long Hồn, đây, chính là khí thế hào hùng của quân Tây Dã ta!
Rượu trôi qua cổ họng La Cường, vào giây phút ấy, đôi mắt cậu ta đỏ bừng, thông qua bóng lưng thẳng tắp như ngọn giáo của Sở Phàm, dường như cậu ta nhìn thấy những chiến sĩ anh hùng đứng sừng sững giữa hoang mạc mênh mông.
Những vị anh hùng uống ba trăm ly rượu, cưỡi ngựa cầm đao, phá tan Lâu Lal
Tây Phong Liệt, cửa ải hùng dũng cứng tựa sắt...
Có rượu vào, Sở Phàm cao giọng hát vang, bài ca kinh điển vang vọng khắp căn phòng:
Rượu và phụ nữ là hai chủ đề mãi mãi không thay đổi giữa đàn ông với nhau.
Cơn say tối nay khiến Sở Phàm và La Cường vừa nói vừa cười, nhìn lại năm tháng trước đây, nói mãi không hết chuyện.
Gặp được tri kỷ ngàn ly ít. “Long... Long thủ, tôi kính anh thêm một ly, cạn!”, La Cường nghiêng ngả lảo đảo giơ ly rượu lên, tuy chân không
đứng vững, nhưng khí thế vẫn còn đó.
Sở Phàm uống cạn một ly rượu rồi nói: “La Cường, sau này đừng gọi anh là Long thủ nữa”.
“Anh lớn hơn chú mấy tuổi, cứ gọi là anh Phàm đi”.
“Như thế thì..., trong nháy mắt, La Cường tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa mừng vừa sợ như đang nằm mơ vậy.
Cái này không chỉ là một cách xưng hô, còn chứng tỏ Sở Phàm đã coi cậu ta như người một nhà, đã tin tưởng cậu ta.
Nhìn khắp cả nước, có mấy người có thể xưng anh gọi em với Quân thần của Long Hồn chứ? La Cường chỉ là một thượng tá, dù là năng lực, quyền thế, bối cảnh đều cách Sở
Phàm rất xa.
Đây chính là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, khiến cậu ta cảm thấy khó tin!
“Long thủ, đừng nói anh uống say rồi nên nói đùa nhé?”
Sở Phàm nhướng mày: “Chú không muốn gọi thì thôi”.
“Đừng đừng đừng, em sai rồi..", La Cường lập tức nôn nóng, vội vàng nhận lỗi: “Em tự phạt một ly, Long... Không, anh Phàm, hì hì”.
“Đồ ngốc”.
Sở Phàm tức giận giơ chân đá cậu ta một cước, sống trên đời này, tri kỷ khó tìm.
Hơn nữa với loại người có cấp bậc như anh, đỉnh cao không khỏi lạnh lẽo, còn cô đơn lẻ loi.
La Cường uống tiếp mấy ly rượu, chần chừ một lát như có tâm sự, sau đó cậu ta cắn răng nói: “Anh Phàm, nếu anh đã coi em như người nhà, vậy em cũng nói thẳng luôn, không nói ra thì không thoải mái”.
Sở Phàm gật đầu: “Nói đi”.
La Cường mượn hơi rượu nói: “Không nên giữ lại Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải kia”.
“Em biết anh Phàm muốn kéo ông ta về phe mình. Nhưng người này sống hai mặt, thủ đoạn độc ác, giữ lại chính là một tai hoạ, chẳng khác nào thả hổ về rừng”.
“Hổ? Chỉ là một con mèo bệnh mà thôi”.
Sở Phàm phất tay, hờ hững đáp, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo và tự tin: “Hơn nữa chú cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ông ta sẽ phải kính anh như kính thần thôi”.
La Cường trầm ngâm gật đầu.
Loại người nham hiểm như Mã Minh Nguyên trước giờ thay đổi thất thường, có thù tất báo, sao có thể dễ dàng phục tùng được? Giữ lại mạng cho ông ta giống hệt như thả hổ về rừng, cậu ta cảm thấy lần này Sở Phàm hơi lơ là.
Sở Phàm cười khế nhìn cậu ta: “Trông chú không tán thành lắm nhỉ?”
“Được thôi, vậy chúng ta sẽ đánh cược, anh cá trong vòng nửa tiếng, Mã Minh Nguyên nhất định sẽ gọi điện thoại tới đây bày tỏ lòng trung thành với anh”.
La Cường hơi bất đắc dĩ: “Anh Phàm, có phải quá qua quýt rồi không...”
“Mã Minh Nguyên vừa mới tự chặt một cánh tay, bây giờ. còn đang năm dưỡng thương trong bệnh viện, sao còn có tâm
trạng...”
Reng reng reng...