"Bố ơi, Đan Đan rửa tay xong rồi nè, gà chiên xong chưa ạ?", đúng lúc ấy, Đan Đan tung tăng chạy tới, nhưng những gì chào đón bé chỉ là chiếc đĩa trống trơn và xương gà khắp bàn.
Đôi mắt bé mở thật lớn, bên trong là sự hoài nghỉ sâu đậm.
"Gà đâu bố? Đĩa gà to ơi là to ban nãy còn đặt ở đây đâu rồi bố?"
Sáng hôm sau, Sở Phàm thức dậy, luyện võ, chạy bộ rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng đầy đủ.
"Mộc Thanh, Tiểu Văn, Đan Đan, dậy ăn sáng nào".
Ba quý cô lề mề suốt nửa tiếng đồng hồ mới chiến thắng được cơn lười, chậm rãi bò khỏi chăn, rửa mặt thay đồ.
Vân Mộc Văn vốn đang ngáp dài, vừa thấy một bàn đầy thức ăn ngon thì sáng cả mắt: “Oa, hoành thánh mì gà, giò cháo quẩy, trứng luộc nước trà, †oàn món em thích".
Rồi cô lập tức ngồi vào bàn, tự nhiên đánh chén với vẻ hưởng thụ trên mặt.
Sở Phàm bỗng bật cười, xem ra Vân Mộc Văn cũng là có thói tham ăn, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Nhưng Đan Đan lại xuất hiện với đôi mắt gấu trúc, cái miệng chu ra, mặt mày rũ rượi.
"Sao vậy con gái ngoan, ngủ không ngon à?", Sở Phàm vừa rót cho bé một ly sữa nóng vừa hỏi.
Đan Đan khẽ gật đầu, tủi thân nói: “Tại dì út á, vừa ngủ vừa nói mớ, còn vung tay vung chân, nửa đêm còn ăn vụng quà vặt của Đan Đan nữa..."
Cô bé rầu rĩ than với giọng sầu não vô cùng: “Chừng nào dì út đi ạ?"
Vân Mộc Văn nghe vậy thì tỏ vẻ không vui: “Hơ, con bé này chưa gì đã muốn đuổi dì đi rồi à?", cô nhéo lấy hai má phúng phính của Đan Đan, làm bộ tức giận: “Con quên ai mua đồ chơi cho con, mua quà vặt cho con, dẫn con đi công viên chơi tàu lượn rồi hở? Muốn đuổi dì à, cửa sổ cũng không có nhé”.
Đan Đan không cam tâm mà xoay mặt sang chỗ khác: “Hứ, rõ ràng là dì muốn ăn muốn chơi nên mới kéo con đi theo chứ bộ".
"Đan Đan thông minh nhất nhà trẻ đó nha, dì hông gạt con được đâu".
Vân Mộc Văn hờn dỗi liếc cô bé, Vân Mộc Thanh cũng che miệng cười trộm.
"Nhưng mà nhà chúng ta quả thật hơi nhỏ, ba người lớn thêm một em bé cũng có lúc bất tiện", Vân Mộc Thanh nói rồi khế thở dài.
Trước kia chỉ có cô và Đan Đan nên đã chọn mua căn nhà một phòng ngủ này. Sở Phàm từ lúc đến đây vẫn luôn ngủ ngoài sô pha, miễn cưỡng xem như đủ chỗ, nhưng có thêm Vân Mộc Văn thì đã trở thành ba người lớn chen chúc nhau, nhà cũng trở nên chật chội.
"Xem ra phải thuê nhà khác lớn hơn rồi".
Đan Đan vui vẻ nhảy cẵng lên: “Óa, mình sắp dọn nhà, mình sắp có nhà lớn rồi!"
Vân Mộc Văn chớp mắt rồi cười lên đầy tinh ranh: “Thế là hết đuổi dì đi được rồi nhá bé con. Nhà con đi đâu, dì theo đó. Đồ chơi quà vặt của con phải chia cho dì hết, sau này dì chờ con nuôi dì tới già, hiểu không?"
Gương mặt cô bé từ phấn khởi thoắt cái biến thành tủi hờn, không vui nổi nữa. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
"Thôi được rồi, em đừng chọc cháu nữa", Vân Mộc Thanh vừa quở vừa tra cứu trên điện thoại, do dự lẩm bẩm: “Có chỗ nào cho thuê nhà nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!