Nhóm ông lớn như Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc đều cung kính vây quanh Sở Phàm, còn Mộ Dung Thích và đám học trò tự cao tự đại của lão cũng ngoan ngoãn đứng một bên, sợ đến nỗi còn không dám thở mạnh.
Đây là Tông sư đấy, một người giống hệt như rồng thần trên trời cao, chỉ cần môt cái tát cũng có thể vả chết bọn họ.
Bàn tiệc ăn uống linh đình, Sở Phàm đã nghe những lời xu nịnh tâng bốc thành quen, anh cũng cảm thấy hơi nhàm chán, đột nhiên sực nhớ đến chuyện gì, anh lập tức nói với Mộ Dung Thích.
“Ông Mộ Dung, ông cũng là thế hệ đi trước đức cao trọng vọng trong giới võ đạo Giang Bắc, tôi có một vài chuyện muốn hỏi ông”.
Mộ Dung Thích sợ đến nỗi sặc rượu, lão vội vàng đứng dậy, gương mặt trắng bệch: “Anh Sở, anh cứ gọi tên tôi là được, trước mặt anh Sở, tôi không dám nhận mình là thế hệ đi trước gì đâu”.
“Anh có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, cứ việc dặn dò là được”.
Đây là tông sư đấy, có cho lão một trăm lá gan thì lão cũng không dám tự cao tự đại trước mặt anh.
Sở Phàm cười cười, anh cũng không khách sáo nữa, lập tức đưa cho lão xem vài tấm hình của cao tăng đã chữa khỏi độc Mạn Đà La mà Hestia đã gửi cho mình rồi nói: “Vị cao tăng này là một vị cao tăng đã chữa khỏi loại độc kỳ lạ vào hai trăm năm trước, nhưng thân phận và gia thế của ông ấy lại mơ hồ, chỉ biết ông ấy là người trong giới võ đạo”.
“Ông xem xem, có biết tin tức gì về cao tăng này hay không, hay là ông ấy có để lại đạo chính thống, hậu duệ gì chăng”.
Đây cũng là nhân tố quan trọng để Sở Phàm đồng ý với Mã Minh Nguyên, giúp ông ta canh chừng trận đấu.
Mộ Dung Thích nghe thấy thế, lão không dám chần chừ mà vội vàng cầm lấy ngay, mọi người xung quanh cũng vây lại nhìn ngó, ai nấy đều nhíu mày, liên tục lắc đầu.
Dù gì cũng là người hơn hai trăm năm trước rồi, thời đại ấy quá xa xôi, chỉ có một bức hình mà thôi, làm sao xác định được?
Lúc Sở Phàm hơi nản lòng thì đột nhiên một cậu học trò trong đạo quán của Mộ Dung Thích kinh ngạc thốt lên: “Đây, hình như đây là đại pháp sư Tịnh Thế?”
Mọi người đều nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt Sở Phàm sáng bừng, anh gọi cậu ta lại: “Cậu qua đây, nói kỹ một chút”.
Mộ Dung Thích cũng quát: “Nhìn cho kỹ, nếu như có sai sót gì hay dám lừa dối anh Sở thì cậu sẽ biết tay đấy”.
Cậu học trò ấy hơi sợ hãi, cậu ta nhìn suốt năm phút rồi mới gật đầu, nói một cách chắc nịch: “Anh
Sở, tôi nhìn kỹ rồi, đúng là đại pháp sư Tịnh Thế”.
“Pháp sư Tịnh Thế này là Thánh tăng cao thâm của Phật Pháp, hơn nữa còn tinh thông các loại thuốc, lòng dạ Bồ Tát, đã từng là pháp sư hộ pháp của tiền triều, sau này còn đại diện cho quốc gia đi sứ phương Tây, truyền giảng Phật pháp, trị bệnh cứu người, trị dứt mấy đợt bệnh dịch, cứu mấy trăm ngàn mạng người...”
“Chỉ có điều, vào lúc tuổi già, vị đại sư này dính líu đến vài cuộc tranh giành quyền lực, đắc tội với người quyền cao chức trọng, bị đốt chùa chiền, đuổi ra khỏi triều đình, những chuyện liên quan đến ông ấy cũng trở thành đề tài cấm kị, bởi thế nên mới bị người đời dần dần quên mất...
Sở Phàm gật đầu, những chuyện này có rất nhiều điểm tương đồng với truyền thuyết bên phương Tây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!