Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

“Muốn chạy à?”, Sở Phàm dứt khoát rút con dao quân dụng luôn mang theo bên mình ra, ghim con trùng ấy lên tường.

“Đây, đây là cái gì thế”, mọi người cũng hết sức kinh ngạc.

“Ôi mau nhìn kìa, thi thể của đại sư Ngô đã bắt đầu thối rữa ra rồi”.

Bọn họ đều là người bình thường, làm gì nhìn thấy cảnh tượng kì dị như thế bao giờ.

“Cổ trùng, chỉ là chút tài mọn thôi”, Sở Phàm nói hờ hững, anh đảo mắt nhìn đại sư Ngô đã bắt đầu thối rữa rồi nói:

“Đây là trùng máư', là một loại cổ trùng cấp thấp, người nuôi trùng sẽ dùng máu của mình để nuôi cổ trùng, thúc đẩy mật pháp, có được sức mạnh trong khoảng thời gian ngắn, trông giống như lấy được mật pháp để một bước lên trời, thật ra hoàn toàn chỉ là tự sát mà thôi”.

“Chẳng bao lâu sau, bọn họ sẽ bị con trùng này hút sạch máu trên người, trở thành cái thây khô”.

Mọi người xung quanh sực bừng tỉnh, trong lòng vẫn còn thấy rùng rợn.

Hèn chỉ Trần Xung mới tí tuổi đầu mà đã là võ giả lục phẩm rồi.

Thảo nào sau khi hút hết máu Trần Xung, cơ thể đại sư Ngô trở nên cao to hơn, thực lực tăng cao, hóa ra đều là tai họa mà con trùng tà ác này gây ra.

“Má ơi, tôi thấy cái thứ này là buồn nôn, giết nó lẹ đi”, Bộc Hải mắng chửi một câu, anh ta nhấc chân đạp nát con cổ trùng kinh tởm kia, khiến cho người khác nhìn thấy mà rùng mình sợ hãi.

“Hôm nay đã khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, trước kia tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng”, Mộ Dung Thích cảm khái, lão thở dài bất lực.

Sở Phàm lại lắc đầu khinh miệt, thuật vu cổ của đại sư Ngô chỉ là trò trẻ con trong mắt anh mà thôi.

Những bậc thầy nuôi cổ mà anh từng gặp có thể giết người ở cách xa ngàn dặm, lợi dụng cổ trùng khống chế thần trí của con người, nếu như có thể nuôi được 'Cổ Vương, thậm chí còn có thể điều động được chất độc trong phạm vi trắm mét, giết vài ngàn người trong vài phút, tàn sát hết cả một †òa thành.

“Chu Kiến Hào, ông cấu kết với yêu ma tà đạo, coi thường quốc pháp, tội đáng chết vạn lần!”

“Hừ, giao ông ta cho cảnh sát, băn chết đi”.

Nhóm người Mã Minh Nguyên, Mộ Dung Thích đều tức giận trách móc.

Nếu như hôm nay không có Sở Phàm ra tay chém chết loại người ác ôn dùng Vu cổ như đại sư Ngô, sợ rằng bọn họ cũng sẽ bị cắn chết hút sạch máu, ai ai cũng hận Chu Kiến Hào thấu xương.

Gương mặt Chu Kiến Hào trắng bệch, ông ta quỳ xuống đất xin tha, vội vàng nói: “Tông sư Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh tha cho †ôi một mạng đi”.

“Tôi nguyện dâng hết địa bàn trong Bắc Thành và Trung Thành của mình cho anh, tôi thề từ nay về sau sẽ không bước chân vào Giang Bắc nữa”.

“Đồng thời, tôi cũng nguyện dâng hết số tài sản mà mình góp trong bao nhiêu năm nay cho anh vô điều kiện, đủ một trăm tỷ, để đổi lại tính mạng của mình, được không?”

Chu Kiến Hào căn răng, ông ta vô cùng chua xót.
 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!