Chu Kiến Hòa đảo mắt nhìn Sở Phàm, sau khi nghe anh nói thế, vẻ tức giận giận và căm phấn lại hóa thành nụ cười lớn đầy mỉa mai và khinh miệt, giống như đã nghe thấy trò đùa gì lớn lắm.
“Ha ha ha, Mã Minh Nguyên, đây chính là con át chủ bài của ông sao? Cử một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch đến đây tìm chết, ha ha ha ha...”
Trên sàn thi đấu, sắc mặt của nhóm ông lớn đều đỏ bừng, bọn họ vừa căm phẫn vừa tức giận:
“Cái tên nhóc này có ý gì thế, đi tìm đường chết à?”
“Mất mặt quá, không biết bản thân mình là ai”.
“Làm càn, đúng là làm càn!”, Mộ Dung Thích hừ lạnh, lão nổi giận lôi đình: “Thăng nhóc này không hề biết gì về thực lực của võ giả lục phẩm cả, làm thế chẳng phải là đi tìm đường chết hay sao”.
Khóe miệng Mã Minh Nguyên co rút, ông ta vừa thấp thỏm bất an vừa căng thẳng tột cùng.
Đúng là Sở Phàm có quyền lực và gia thế thật, chẳng có ai trong Giang Bắc dám ngăn cản anh.
Nhưng còn võ công? Ông ta hơi mơ hồ, dù gì vào tối hôm xông vào trong hội thương mại Tứ Hải, chỉ có một mình La Cường ra tay mà thôi, anh chưa từng nhúc nhích một ngón tay nào.
“Anh Sở, cố lên!”
Chỉ có một mình Vân Mộc Văn siết chặt nằm †ay cổ vũ cho Sở Phàm, ánh mắt rất đỗi kiên định và kích động, không biết vì sao mà cô ấy lại hết sức tin tưởng ở anh.
Dáng người Sở Phàm thẳng tắp, anh đứng trên sàn đấu, đón nhận hết mọi lời ong tiếng ve, trong lòng vô cùng bình thản.
“Muốn chết thì để tôi cho cậu thỏa mãn, Trần Xung, giải quyết cậu ta đi”, Chu Kiến Hòa cười gian xảo, ông ta thản nhiên ngồi xuống ghế.
Không biết ông ta đã giết bao nhiêu tên oắt con mắt mù tìm đường chết này nữa, đã quen tay từ lâu.
Còn Trần Xung lại phì cười khinh thường, ánh mắt anh ta có vẻ đùa bốn như mèo vờn chuột: “Cậu muốn chết như thế nào? Muốn bị chết ngay dưới một chưởng của tôi hay là để tôi phế đi tứ chỉ của cậu, từ từ giày vò?”
Có nhìn thế nào thì anh cũng chỉ giống người bình thường mà thôi, anh ta nhích một đầu ngón tay là có thể nghiền chết anh một cách nhẹ nhàng.
“Cậu không xứng cho tôi ra tay”.
Sở Phàm không buồn nhìn anh ta, anh chỉ tay vào đại sư Ngô, người đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh Chu Kiến Hòa.
“Œó lẽ ông ta miễn cưỡng chịu được vài chiêu của tôi”.
Anh vừa nói dứt lời, đại sư Ngô nhướn mày, còn nhóm người Mã Minh Nguyên và Mộ Dung Thích đều biến sắc.
Đúng thế, khi nãy bọn họ chỉ lo chú ý đến Trần Xung nhưng lại quên mất anh ta chỉ là học trò mới
theo đại sư Ngô học nửa năm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!