Đang nói thì bỗng nhiên một tiếng Âm vang lên từ trên võ đài, tay nhà vô địch Muay Thái Tang Côn kia bay thẳng ra ngoài, ngã gục trên sàn đấu, anh ta phun ra một ngụm máu đỏ tươi rồi ngất lịm đi.
Trần Xung giơ ngón giữa lên, coi thường nhổ một bãi nước bọt, trông vô cùng hung hăng.
Chỉ trong vòng ba chiêu đã phân rõ thắng thua, có điều người thua lại là Tang Côn.
“Sao, sao có thể vậy được?”
Mọi người có mặt đều cực kỳ sợ hãi, Bộc Hải còn sốc hơn, điếu xì gà trên tay anh ta rơi xuống đất, vừa tức giận vừa đau lòng.
Tang Côn này là võ giả át chủ bài của anh ta, một năm có thể kiếm về cho anh ta năm mươi đến sáu mươi triệu tiền lợi nhuận, thế mà giờ lại tàn phế sao?
Sở Phàm liếc sang nhìn gương mặt khó tin đang trợn tròn đôi mắt của Vân Mộc Văn, anh lắc đầu nói: “Đánh giá cao cậu ta rồi, mới một đòn đã bị đánh cho tàn phế”.
Sắc mặt Mã Minh Nguyên và mấy người đứng đầu trở nên nghiêm nghị, tiếp sau đó, bọn họ lại cử ra hai võ giả.
Một nhà vô địch quốc gia môn võ Tán Đả do góa phụ Hắc cử ra và một người đứng đầu môn võ Bát Cực quyền do “Bạch Diện Thư Sinh' cử ra, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trong vòng năm sáu chiêu đổ lại đã thua trận, bị đánh cho gần chết, trở thành kẻ tàn phế.
Tàn nhãn đến mức khiến người ta phải ớn lạnh, cô nàng Vân Mộc Văn lại đầy bàng hoàng và sợ hãi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Đây chính là đấu trường của các môn võ truyền kỳ, vừa phân thắng bại, vừa quyết định sống chết.
Vẻ mặt của đám người đứng đầu như Bộc Hải, góa phụ Hắc đã đen như sắt, còn Chu Kiến Hòa ngồi đối diện thì không nhịn được mà cười ồ lên: “Đây là cao thủ mà các người tìm tới ư? Ha ha, chết tiệt, một lũ vô dụng”.
Mã Minh Nguyên hít một hơi sâu rồi đổ dồn ánh mắt run rẩy lên hi vọng cuối cùng là ông Mộ Dung Thích, ông ta đứng dậy, kính cẩn nghiêng mình: “Mời ông Mộ Dung ra đấu, dạy dỗ tên điên đó”.
Đám người góa phụ Hắc đều đứng cả dậy, cung kính hô lên: “Mời ông Mộ Dung ra đấu”.
Mộ Dung Thích chỉ nhíu mắt, điềm tĩnh uống cốc trà nóng, lão uống từng hớp một, lão vẫn bình thản suy tính kỹ càng trước những điều được mất của cá nhân.
Khoảng độ hai phút, sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng, lão mới chậm rãi đặt tách trà có nắp xuống, đứng dậy phất tay áo dài, trông bảnh bao cực kỳ.
“Cũng được, để tôi ra tay kết thúc món nợ ân oán này”.
Mộ Dung Thích vuốt bộ râu dài và thở dài với một cảm xúc khá ảm đạm, có rất nhiều Độc Cô Cầu Bại* đứng ngạo nghề trên đỉnh cao võ đạo, cảm nhận sự cô đơn không gì sánh được trong cuộc sống.
Lão còn không quên chỉ vào Sở Phàm, nói: “Nhóc con, võ thuật độc nhất vô nhị của tôi chỉ đánh một lần, cậu hãy nhìn và học cho kỹ, lĩnh ngộ cho tốt”.
Các học trò phía sau cũng ghen ty hừ lạnh một tiếng: “Có nghe thấy không, cậu có bỏ bao nhiêu tiền cũng không thấy được võ thuật độc nhất vô nhị của thầy tôi đâu, đây là may mắn của cậu”.
Sở Phàm cười khẩy, anh chỉ im lặng theo dõi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!