Sắc mặt mọi người tối sầm lại, một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn sải bước vào căn phòng trước bao ánh mắt đang nhìn chằm chăm, trên mặt ông ta có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt tới cằm, trông vô cùng dữ tợn.
Đó là Chu Kiến Hòa - nhân vật chính của ngày hôm nay.
Theo sau ông ta còn có một ông lão với dáng người gầy gò lưng gù và một thanh niên trẻ lực. lưỡng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Chắc hẳn là hai võ giả nội kình mà ông ta luôn dựa vào.
“Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc, sao thế, nhìn thấy đại ca hồi trước của các người mà không cúi đầu chào hỏi à?”
Chu Kiến Hòa vô cùng thẳng thắn, không hề khách sáo mà ngồi xuống, ông ta nhếch miệng cười, vết sẹo trên mặt loi nhoi như côn trùng, tràn đầy hơi thở tàn ác:
“Năm đó tôi bị các người gài bãy đuổi khỏi Giang Lăng, còn để lại cả vết sẹo này, chạy bôn ba khắp nơi như một con chó, chắc các người cũng không ngờ rằng tôi còn có thể trở về trả thù đâu nhỉ?”
Mã Minh Nguyên cau mày, dùng hết nỗ lực cuối cùng: “Chu Kiến Hòa, ân oán ngày trước qua rồi, có thể ngồi xuống, nói chuyện tử tế với nhau được không?”
“Được”, Chu Kiến Hòa cười khẩy một cái, khoanh tay trước ngực: “Theo cá cược, các người phải tự phế bỏ đôi chân, cút khỏi Giang Lăng thì ân oán của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây”.
Sắc mặt của Mã Minh Nguyên và đám người đứng đầu bỗng trở nên u ám, này là công khai cấu xé lẫn nhau, không chết không dừng rồi.
Bộc Hải, người có tính cách thẳng thắn nhất rít lên một tiếng rồi đứng dậy, anh ta đập vỡ ly trà, tức giận măng chửi: “Vậy bàn bạc làm khỉ gì nữa, đấu đi, Chu Kiến Hòa, gặp nhau trên võ đài!”
“Hôm nay tôi sẽ bóp vỡ đầu tên khốn như ông, trả thù cho Tam Gia và ông Vương!”
“Được, chúng ta hẹn quyết một trận sống chết trên võ đài!”, Chu Kiến Hòa nở nụ cười xấu xa, bởi nó vừa đúng ý ông ta.
Ông ta nói với ông lão lưng còng bên cạnh: “Đại sư Ngô, giao cho ông đó”.
Đại sư Ngô gật đầu, ông ta không giương mắt lên nhìn mà đưa ngón tay gầy gò chỉ vào thanh niên bên cạnh, khàn giọng nói: “Trần Xung, con ra đấu trước đi”.
“Trần Xung là học trò của tôi, đã theo tôi nửa năm trời, nếu có ai trong số các người có thể đánh thắng được cậu ta thì tôi sẽ ra đấu”.
Sắc mặt đám người Mã Minh Nguyên đột nhiên thay đổi, đám võ giả của Mộ Dung Thích cũng lạnh lùng hừ một tiếng.
Để cho một tên học trò gà mờ vừa mới nhận thầy được nửa năm ra đấu ư? Rõ ràng là ông ta coi thường bọn họ mà.
“Để tôi đấu trước!”, Bộc Hải găn lên, anh ta vừa vung tay thì một người có dáng người nhỏ con gầy gò nhanh chóng nhảy lên võ đài.
Người đó cao khoảng một mét sáu, làn da ngăm đen nhưng lại vô cùng tháo vát, ăn mặc như một tay võ sĩ Muay Thái, ánh mắt sắc lạnh dữ tợn, nhìn cái đã biết là một nhân vật tàn nhẫn!
“Trời ơi, đây là Tang Côn, người này là nhà vô địch Muay Thái nổi tiếng trong sàn đấu Muay Thái ngầm, với kỷ lục thắng hai mươi trận liên tiếp, đến nay chưa ai có thể phá vỡi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!