“Mộc Văn, em...”
Kiều Hoàng thấy nữ thần trong lòng mình vừa kích động vừa vui vẻ rời đi theo sau Sở Phàm, trong lòng vô cùng phức tạp, có hâm mộ cũng có ghen tị, khó chịu chết đi được.
Đúng lúc này, bảy tám người của hội thương mại Tứ Hải lặng lẽ bao vậy cậu ta lại, vẻ mặt âm u tàn nhẫn.
“Anh... Anh muốn làm gì?”, Kiều Hoàng biến sắc, tức giận nói.
Bốp!
Đáp lại cậu ta là một nằm đấm đánh tới trực
tiếp đánh bầm mắt cậu ta, khiến cậu ta không ngừng rên rỉ.
“Làm gì hả, đánh đến chết cho tôi!”, một tên dẫn đầu phun một ngụm nước miệng, khinh thường châm chọc một tiếng:
“Một người như cậu mà cũng dám trêu vào anh Sở sao? Hừ, thứ không biết lượng sức”.
Bảy tám người xung quanh áp sát lại đánh một trận, khiến Kiều Hoàng nửa chết nửa sống, người xem xung quanh rùng mình một cái, cực kỳ hiểu chuyện xoay người sang chỗ khác vờ như không thấy, tránh rước hoạ vào thân.
Mà bên kia, rốt cuộc Sở Phàm và Vân Mộc Văn cũng được mấy người Mã Minh Nguyên dẫn vào trong sân vận động, cũng chính là nơi đấu võ của mấy nhân vật lớn ở Giang Bắc.
Không gian này khá khép kín, chỉ có một cái sàn đấu và hai mươi mấy cái ghế ít ỏi ở xung quanh mà thôi.
Những ai có tư cách đi vào đều là nhân vật lớn một phương hoặc là những người quyền quý có quan hệ chặt chẽ với thế giới ngầm.
Tuy Vân Mộc Văn xuất thân từ gia đình giàu sang, nhưng dù sao cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chưa bao giờ được gặp nhiều nhân vật lớn như vậy, trong nháy mắt bị khí thế của bọn họ chèn ép đến mức không thở nổi, cúi đầu, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận.
Cô ấy lén nhìn qua Sở Phàm bên cạnh, anh vẫn rất ung dung bình tĩnh, hờ hững tư nhiên như đang ở nơi không người, tựa như đang đi dạo công viên vậy.
Trên người anh không có khí thế động trời gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như một lưỡi đao vô cùng sắc bén được giấu trong vỏ, một khi chọc giận anh, trường đao ra khỏi vỏ chắc chắn đất trời biến sắc, máu chảy thành sông.
“Đầu hai mươi mấy tuổi như nhau, sao cứ có cảm giác anh ta mạnh hơn mình nhiều vậy chứ”, mắt Vân Mộc Văn chớp loé, cực kỳ tò mò: “Rốt cuộc anh ta là ai, thật thần bí”.
Cô ấy chỉ từng nhìn thấy cảm giác và khí chất này ở trên người một người.
Đó chính là người trên ảnh chụp bố cô ấy mang về, nói là thiếu tướng truyền kỳ của Tây Dã, Quân
thần của Long Hồn kia!
Đó chính là thần tượng của cô ấy, là nhân tài cô ấy nhìn lên cả đời cũng khó mà tiếp xúc được!
Trên đường đi người tựa ngọc, công tử có một không hai trên thế gian.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!