Kiều Hoàng võ ngực, châm chọc nhìn Sở Phàm, nhếch miệng cười, chờ mong kết cục bi thảm của anh.
Mà một giây sau đó, Mã Minh Nguyên vẫn không hề dừng chân lại, trực tiếp đẩy Kiều Hoàng đang cản đường ra, sau đó cung kính cuối người chào Sở Phàm:
“Anh Sở, anh đến rồi”.
“Chào anh Sở”, các đàn em xung quanh đều cúi đầu chào.
Nụ cười trên mặt Kiều Hoàng lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vào một trái sầu riêng...
“Anh... Anh Sở?”
Tên... tên này có lai lịch gì?
Mà có thể khiến ông trùm của Giang Lăng kính trọng như thế chứ?
Lúc này Kiều Hoàng vô cùng hoảng hốt, thầm nói mình trêu phải kẻ khó chơi rồi.
Vân Mộc Văn cũng rất ngạc nhiên, trong đôi mắt đẹp chứa đựng sự tò mò và kinh hỉ.
“Anh Sở, nếu tên ranh này khiến anh không vui, tôi sẵn lòng ra sức khiến cậu ta phải trả giá”, Mã Minh Nguyên cung kính nói thêm một câu, sắc mặt vô cùng u ám.
Phịch...
Kiều Hoàng lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phịch một tiếng ngã xuống, cơ thể cao hơn mét tám cũng bắt đầu sợ hãi run cầm cập như gà.
“Bỏ đi, trận đấu quyền sắp bắt đầu rồi, dẫn tôi vào trong thôi”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Sở Phàm phất tay, lười biếng nói một câu, loại tép riu như Kiều Hoàng anh cũng lười so đo.
“Vâng”, Mã Minh Nguyên cung kính nói, sau đó mời Sở Phàm đi vào trong.
Người trong khán phòng lập tức xôn xao, tiếng kêu ngạc nhiên liên tục vang lên.
Rốt cuộc chàng trai này có thân phận gì, bối cảnh gì, mà có thể khiến ông trùm thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng cung kính như thế?
Chẳng lẽ là nhân vật lớn mới đến trợ uy? Cậu chủ nhà giàu siêu cấp của gia tộc nào đó?
Vân Mộc Văn nhìn bóng lưng nhóm người Sở Phàm rời đi, cắn đôi môi đỏ mọng, chần chừ mấy giây, sau đó la lên: “Đợi... Đợi đã”.
Cô ấy chạy chậm tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa căng thẳng vừa kích động: “Anh... Anh Sở đúng không, tôi muốn đi vào trong xem đấu võ với các anh? Có được không?”
“Tôi thật sự rất thích võ cổ, vì được xem trận đấu này, được nhìn thấy những võ giả nổi tiếng kia ra tay, tôi đã kích động mất ngủ mấy nay rồi, anh cho tôi vào được không”.
Sở Phàm nhìn vẻ mặt vừa thành khẩn vừa uất ức của cô ấy, lắc đầu cười nói: “Võ cổ không giống trận đấu quyền anh trong tivi đâu, võ cổ là kỹ năng giết người, vừa lên sàn đấu, sống chết do trời, đó chính là trận đấu vô cùng đẫm máu, rất dễ để lại bóng ma tâm lý, cô chắc là muốn đi vào xem chứ?”
Đa số các cô gái lớn như cô ấy đều thích tìm kiếm sự mới lạ, theo đuổi ngôi sao, theo đuổi những thứ kích thích mới mẻ, là kiểu “chỉ ra vẻ yêu thích” điển hình, Sở Phàm cũng là nghĩ vì cô ấy nên mới khuyên nhủ.
Vân Mộc Văn kiên định gật đầu, vô cùng thành khẩn: “Tôi chắc chắn, không hối hận!”