Vân Mộc Văn này là cô gái cậu ta theo đuổi đã hơn một năm.
Khác với những cô gái nông cạn bình thường, Vân Mộc Thanh xuất thân giàu sang hoạt bát xán lạn, lòng dạ ngây thơ, cũng không phải chỉ dựa vào một vài chiếc siêu xe hay túi xách hàng hiệu là có thể đả động.
Cũng may Vân Mộc Văn là một người mê võ, yêu thích chuyện có liên quan đến võ thuật và đấu võ.
Kiều Hoàng vốn là cao thủ Taekwondo, xuất thân là con nhà võ, vô cùng trùng hợp, cho nên mới sử dụng vô số quan hệ, bỏ ra không ít tiền lấy được vé vào cửa “trận thi đấu lớn của Giang Bắc” lần này, muốn mượn cơ hội lấy lòng đối phương.
“Haiz, chỉ tiếc lai lịch của mình vẫn không đủ, chỉ có thể xem màn hình trực tiếp ở bên ngoài, nếu có thể đi vào trong, chính mắt nhìn thấy những ngôi sao sáng, người nổi tiếng trong giới võ đạo kia, cô nàng này còn không ngoan ngoãn bò lên giường mình sao?”
Kiều Hoàng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn vô cùng tự tin như trước.
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm một vị trí ở gần phía trước ngồi để tiện quan sát, đúng lúc nhìn trúng chỗ của Sở Phàm.
“Ông anh, nhường chỗ đi”.
Kiều Hoàng kiêu ngạo nhìn xuống, thản nhiên nói một câu bằng giọng điệu như ra lệnh.
Cậu ta còn giãn gân cốt, cố ý để lộ cánh tay cực kỳ mạnh mế và năm đấm đầy vết chai, để lộ sức chiến đấu không tầm thường của mình.
Bình thường, những người đó đều sẽ biết điều rời đi, mặc dù trong lòng không muốn cũng không dám trêu vào người có thân thể cường tráng như Kiều Hoàng.
Cậu ta sử dụng chiêu này không bao giờ sai, còn có hiệu quả nhanh chóng nữa.
Nhưng hôm nay, Sở Phàm trước mặt lại không hề nhúc nhích, vẫn tự nhiên lướt xem điện thoại của mình, giống như Kiều Hoàng là không khí vậy...
Sắc mặt Kiều Hoàng hơi khó coi, tên ranh này dám coi thường cậu ta ư?
“Đàn anh, thôi đi anh, chúng ta tìm chỗ khác vậy”, Vân Mộc Văn nhíu mày, cảm thấy hành động của Kiều Hoàng không ổn lắm, bèn nói.
Nhưng những lời này chẳng khác nào châm dầu vào lửa, khiến Kiều Hoàng cảm thấy mình bị mất mặt trước người đẹp, có nguy không chứ?
“Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh bị điếc hả?”
Kiều Hoàng cười lạnh một tiếng, bàn tay to tựa quạt mo muốn vỗ lên bả vai Sở Phàm.
Cậu ta là cao thủ đai đen Taekwondo, vỗ một cái cũng có thể làm vỡ hai miếng ván gỗ, cái vỗ này. cũng đủ khiến tên không có mắt này chịu chút đau đớn rồi.
Mà vào lúc cậu ta võ xuống, Sở Phàm lại bình thản nhích vai, trông vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại †ạo thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến cực điểm.
“Koong...
A...
Kiều Hoàng hoàn toàn không kịp phản ứng, bàn tay võ thẳng lên tay vịn kim loại của cái ghế, tạo thành tiếng va chạm nặng nề không ngừng vang vọng.
Mặt Kiều Hoàng trở thành màu đỏ tím, đau đến mức nhe răng nhếch miệng kêu ra tiếng, bàn tay như sắp gãy, dù cậu ta có lợi hại đến mức nào cũng không thể võ gãy tấm thép được.
Vân Mộc Văn trợn to mắt, lo lắng hỏi: “Đàn anh, anh sao rồi, không sao chứ?” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Sở Phàm thờ ơ lướt điện thoại, hờ hững nói: “Bản lĩnh chẳng ra làm sao thì đừng ra ngoài khoác lác khoe khoang, tránh ngày nào đó bị người ta phế rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.
Những lời này có thể nói là vả mặt trực tiếp không chút nể tình.
Anh xoay người nhìn Vân Mộc Văn một cái: “Bạn trai cô à? Loại đàn ông thế này vẫn nên chia †ay sớm thì tốt hơn, không đáng tin”.
Vân Mộc Văn đỏ mặt giậm chân: “Anh nói gì vậy, anh ta... anh ta không phải bạn trai tôi”.
Cảnh này khiến Kiều Hoàng đã mất mặt còn bị phũ.
Cậu ta vừa thẹn thùng vừa tức giận, nổi trận lôi đình chỉ vào Sở Phàm, mắt như sắp phun ra lửa: “Ranh con, anh có ý gì? Cười trên nỗi đau của người khác hả?”