“Tất, tất cả chuyện này đều là do mày làm à? Đều là mày làm đúng không, có phải không?!”
Sở Phàm vẫn không quan tâm đến ông ta, anh chỉ thản nhiên mà nói: “Ông vẫn còn một phút”.
Mã Minh Nguyên hoàn toàn hoảng loạn, bây giờ ông ta không quan tâm đến hình tượng nữa mà liều mạng tìm kiếm các mối quan hệ, tìm đường sống, nhưng những ông lớn mà ông ta từng lấy làm tự hào tránh ông ta còn không kịp, trông cứ như tránh ôn dịch vậy.
Cuối cùng, một cú điện thoại gọi đến, giống như cọng rơm cứu mạng, khiến ông ta yên tâm.
Đó là ông lớn trên tỉnh, cũng là ô dù của Mã Minh Nguyên, là người cho ông ta sự tự tin để hô mưa gọi gió ở Giang Lăng trong hai mươi năm nay.
Bao nhiêu lần hành động oanh liệt, bao nhiêu bận nghìn cân treo sợi tóc, ông lớn này thường xoay chuyển tình thế vào giờ khắc quan trọng, với sức mạnh của một mình mình, thay đổi cục diện trong nháy mắt!
Lật ngược ván cờ! Hai mươi năm nay luôn là như thết
Trong lòng Mã Minh Nguyên, ông lớn này chính là một vị thần, một vị thần không gì không làm được.
Ông ta bắt máy, tỏ vẻ cung kính một cách hèn mọn từ tận xương cốt giống như một tên nô tài: “Chào, chào ông, tôi cần ông giúp đỡ, tôi..."
“Mã Minh Nguyên, đồ chó chết, mày đúng là thăng khốn, rốt cuộc đã đắc tội với ông lớn nào hả, má mày!”
Trong điện thoại, ông lớn luôn tao nhã điềm tĩnh, vững vàng như ngọn núi lại chửi mắng té tát long trời lở đất, dường như muốn lôi hết từ chửi thề trong từ điển ra chửi một lượt, măng Mã Minh Nguyên xối xả.
Mã Minh Nguyên vừa cảm thấy kinh ngạc vừa tủi thân vô cùng: “Vâng vâng vâng, ông phải giúp tôi, giúp tôi một tay...”
“Giúp? Giúp con mẹ mày! Thăng khốn, vì thằng súc sinh như mày mà tao bị người ta tố cáo ba mươi hai băng chứng phạm tội, bị cách chức, sắp sửa ngồi tù rồi đây!”
“Mã Minh Nguyên, mẹ mày, cái thằng sao chổi, cái thẳng khốn nạn...”
Âm đùng! Mã Minh Nguyên sợ đến mức ngã sụp xuống mặt đất như thể bị năm tia sét đánh trúng, gương mặt ông ta lập tức trở
nên trắng bệch.
Người đó, ông lớn như thần tiên đó đã, đã xong đời rồi sao?!
Thế, cậu ta có quyền thế cỡ nào, tài năng chọc trời ra saol
Ông ta ngoái đầu lại nhìn Sở Phàm với gương mặt đong đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi: “Tất, tất cả đều, đều là cậu làm sao?”
Sở Phàm vẫn thản nhiên thả thức ăn vào hồ vàng cho con cá Kim Long như cũ, anh hờ hững mà nói:
“Con cá này năm trong hồ lâu rồi, cứ nghĩ răng hồ nước là cả thế giới, nghĩ rắng con tôm con giun nào đó được thả vào đây một cách tùy tiện là ông lớn ghê gớm lắm...”
“Nhưng nó quên rằng núi cao còn có núi cao hơn, quýt dày có móng tay nhọn. Trong hồ cá, nó là vua, nhưng ở bên ngoài có chỉ là đứa trẻ cứng đầu bảy tuổi mà thôi, có thể bóp chết nó một cách dễ dàng!”
Anh quay người lại, nhìn ông ta với vẻ mặt đùa bỡn: “Hội trưởng Mã, ông cảm thấy mình có giống con cá này không?”
Phịch!
Mã Minh Nguyên quỳ phịch xuống mặt đất như bị năm tia sét đánh trúng, cơ thể ông ta run rẩy, ông ta liên tục dập đầu:
“Anh, anh Sở, tôi, tôi đáng chết, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha, tha cho cái mạng chó của tôi đi...”