Sau khi giải quyết xong chuyện giữa Chu Dĩnh và Mã Minh Nguyên, Sở Phàm bèn dẫn Vân Mộc Thanh rời khỏi hộp đêm Kim Sa.
Suốt dọc đường, Vân Mộc Thanh nhìn gương mặt bình tĩnh ung dung của Sở Phàm, đôi mắt cô đong đầy sự phức tạp và ngạc nhiên.
Từ trước đến nay Sở Phàm luôn có vẻ thần bí, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô lại càng nhìn không thấu con người anh.
Mặc dù cô không rành rẽ về thế giới ngầm nhưng bản thân cô cũng đã từng là cô chiêu nhà họ Vân, thế nên cũng hiểu đôi chút về hội thương mại Tứ Hải, đó là một tổ chức hùng mạnh mà nhà họ Vân còn không dám đụng đến.
Cho dù đám cậu ấm có gia thế khủng trong phòng riêng hay là lãnh đạo thành phố như Tôn Kiến Nam, lúc đối mặt với Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, bọn họ đều phải cúi đầu.
Nhưng hội thương mại Tứ Hải lớn mạnh như vậy, thế mà từ cao xuống thấp đều cung kính trước Sở Phàm, thậm chí còn dập đầu xin lỗi, sùng bái anh như thần linh?
“Sở Phàm, rốt cuộc anh là người thế nào, anh còn giấu bao nhiêu bí mật nữa thế?”, Vân Mộc Thanh căn đôi môi đỏ, cô quay sang hỏi Sở Phàm.
Nếu như có thể dùng lý do 'ân nhân cứu mạng” để lấp liếm việc nữ vương Hestia ở thung lũng Vui Vẻ cung kính với anh.
Nhưng biết phải giải thích thế nào về Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, đại ca giang hồ đã tung hoành hai mươi năm ròng trong Giang Lăng đây?
Sở Phàm bình tĩnh mà đáp: “Mộc Thanh, em không cần phải quan tâm đến việc tôi là ai, em chỉ cần biết có tôi ở đây, tôi vĩnh viễn sẽ không để cho em và Đan Đan gặp thiệt thòi”.
“Tôi sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời bình an”.
Vào giờ phút này, cảm giác ấm áp dâng tràn khắp trong lòng Vân Mộc Thanh, cô cảm thấy rất đỗi cảm động, cũng thức thời không gặng hỏi thêm gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”.
Hai người thong thả dạo bước trên con đường nhỏ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao, cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Chu Dĩnh đó là em gái của anh à?”, Vân Mộc Thanh cất tiếng hỏi anh.
“Ừm”, Sở Phàm gật đầu: “Đó là con gái của bố nuôi anh, cùng anh trưởng thành”.
Chỉ có điều bây giờ...
Vật đổi sao dời, lòng người rồi cũng thể đổi thay.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô chua chát hầm hừ: “Thanh mai trúc mã, tình cảm trong sáng”.
Sở Phàm mỉm cười, anh không trả lời, chỉ chậm rãi năm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Mộc Thanh.
Mười đầu ngón tay đan cài vào nhau, giống như có lưồng điện lan truyền từ lòng bàn tay đến tứ chỉ và trăm xương cốt, khiến cho cơ thể mềm mại của Vân Mộc Thanh không khỏi run rẩy, sắc đỏ bừng lên trên lỗ tai rồi lập tức lan ra khắp gương mặt cô.
Nhưng lần này cô không hề từ chối, chỉ cúi đầu bước đi, để mặc cho bàn tay dày rộng của Sở Phàm nắm chặt bàn tay của mình.
Dãy sao rực rỡ trên bầu trời cao, ánh đèn sáng trưng khắp nhân gian.
Làn gió thu mát mẻ thoảng qua, hai người tay nắm tay lặng lẽ thả bước, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay đối phương, trái tim của cả hai đều đập loạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!